Mạnh Thạc Luân lấy được đáp án chắc chắn, trong giọng nói cũng kèm theo chút ý cười: "Cậu có thể đến thì thật tốt quá, tất cả mọi người rất chờ mong cuộc gặp mặt hôm đó."
"Ừ." Tần Tranh hơi híp mắt lại, trả lời không có cảm xúc gì: "Tôi cũng rất chờ mong."
Cúp điện thoại xong, anh nhìn số điện thoại trên di động, cảm xúc trong đáy mắt rất phức tạp.
Không biết qua bao lâu, anh lấy lại tinh thần.
Anh nhìn vào kính chiếu hậu, trên ghế sau đặt một túi to đồ ăn vặt trong siêu thị. Vừa rồi Phong Tĩnh đi vội quá, ngay cả đồ cũng quên cầm.
Tần Tranh nhớ tới tất cả chuyện vừa rồi, màu mắt hơi tối, khoé môi nhếch lên, im lặng chế giễu bản thân.
Anh mở Wechat ra một lần nữa, ấn vào khung chat trả lời cô: [Không rõ lắm, muốn tôi hỏi anh ấy giúp cô không?]
***
J: [Không rõ lắm, muốn tôi hỏi anh ấy giúp cô không?]
"..."
Phong Tĩnh nhìn câu trả lời vừa nhận được, không khỏi nghẹn họng.
Bất cần thể diện luôn!
Cái tài khoản này chính là của anh, lại còn nghiêm túc giả vờ với cô.
Cái kiểu quen thuộc này, đúng là cái tên Tần Tranh cô biết rồi.
Phong Tĩnh hít sâu một hơi, trả lời: [Không cần đâu, tôi chỉ thuận mồm hỏi một câu thôi, cảm ơn:)]
J: [Đừng khách sáo.]
Phong Tĩnh: [...]
Cho dù là cách màn hình, cô vẫn có thể cảm nhận được dáng vẻ tuỳ tiện không chút để ý của anh lúc trả lời câu này.
Phong Tĩnh dứt khoát không trả lời nữa, ném điện thoại đi, cầm áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong, tắt đèn, Phong Tĩnh nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được.
Cô càng nghĩ càng tức, thế là lại cầm điện thoại trên tủ đầu giường qua, mở Wechat ra, tìm một bài hạt giống tâm hồn trên tài khoản công cộng*, đăng lên vòng bạn bè...
*Tài khoản công cộng Wechat: tài khoản ứng dụng của các nhà phát triển hoặc doanh nghiệp trên nền tảng công cộng WeChat.
[Tình thâm tới muộn còn không đáng giá bằng cỏ.]... Đại khái ý của nội dung bài viết là vậy.
Trước khi đăng, cô cài đặt chỉ có bạn bè trong nhóm cụ thể có thể thấy được...
"J".
Phong Tĩnh đăng bài trạng thái này xong mới cảm thấy hơi hả giận.
Cũng không biết anh có thể nhìn thấy không.
Dường như nghĩ đến điều gì, cô lại ấn vào vòng bạn bè của anh.
Vòng bạn bè của Tần Tranh giống y như cô, đều chẳng có nội dung gì, đa số đều là chia sẻ nhiệm vụ của đơn vị hoặc là tin chia vui mỗi ngày của app.
Phong Tĩnh liếc nhìn vòng bạn bè của anh, không biết bấm vào đâu mà trong lúc vô tình lại chuyển vào vòng bạn bè của mình.
Bên trên là một dòng trạng thái: [Khởi đầu mới:)]
Tiếp đó lại là một tin...
Những tin cô đăng gần đây, mỗi một tin đều là chỉ có bạn bè trong nhóm cụ thể có thể nhìn thấy.
Mà cái nhóm này, chỉ có một người... là... "J".
Phong Tĩnh không có tâm trạng xem điện thoại, ném di động ra, nhưng lại không ngủ được.
Cô nằm ngửa, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, lại lại tự dưng nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm nay.
Từng màn từng màn, còn có cái ôm sau cùng của Tần Tranh trước kia tạm biệt...
Phong Tĩnh kéo chăn cao lên che khuất nửa khuôn mặt mình, khoé miệng giấu dưới chăn cong lên.
***
Ngày đầu tiên của tháng mười, hiếm lắm mới có ngày nghỉ, sáng sớm Phong Tĩnh lại bị cuộc gọi của mẹ Phong đánh thức.
Mẹ Phong dặn đi dặn lại trong điện thoại, nhắc nhở cô giữa trưa nhớ rõ đi xem mắt.
Phong Tĩnh mơ mơ màng màng đối phó vài câu, cúp điện thoại, tiếp tục nằm xuống giường.
Vốn dĩ muốn ngủ lại một giấc, nhưng bị mẹ Phong quấy rầy như vậy xong thì buồn ngủ cũng bay hết ráo.
Phong Tĩnh chỉ có thể bất đắc dĩ vén chăn rời giường.
"Tĩnh Tĩnh, hôm nay cậu muốn đi xem mắt thật à?"
Điện thoại đặt trên bồn rửa tay, mở loa ngoài, giọng Mạch Dĩnh Thi vang vọng trong phòng tắm rất rõ ràng.
Phong Tĩnh vừa đánh răng vừa nói chuyện với cô nàng: "Đúng vậy, cũng đồng ý với mẹ mình rồi."
"Cậu đã chống lại lâu thế rồi, sao lần này lại đồng ý? Cậu nghiêm túc thật à?" Mạch Dĩnh Thi hơi kinh ngạc.
Phong Tĩnh nói: "Chỉ là đi gặp mặt mà thôi, không phải vấn đề lớn gì, dù sao cũng chỉ để đối phó mẹ mình."
"Cậu là để đối phó, nhưng lỡ người ta thích cậu thật thì sao?" Mạch Dĩnh Thi nói ra nỗi lo của mình.
Phong Tĩnh nói: "Thế thì nói thẳng với đối phương, chuyện này lại không phải điều gì..."
Kính koong.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Phong Tĩnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài, tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng sau đó lại nhanh chóng vang lên một tiếng chuông cửa nữa.
Cô nhổ bọt trong miệng ra, nói: "Chờ chút, có người tới, mình đi ra xem cái đã."
Phong Tĩnh xúc miệng qua loa rồi ra ngoài mở cửa.
Sớm thế này, là ai nhỉ?
Mạch Dĩnh Thi cũng có thắc mắc y chang... "Hở? Sớm thế này, là cô à? Không phải là cô sợ cậu không đi xem mắt cho nên tới cửa bắt cậu đi chứ?"
"Có lẽ..."
Phong Tĩnh cười mở cửa, thấy rõ người tới xong thì lời nói nháy mắt bị mắc kẹt.
Tần Tranh đứng ở ngoài cửa im lặng nhìn cô. Hôm nay anh mặc một cái áo sơ mi cộc tay màu đen phối với quần vận động dáng dài, khác hoàn toàn với phong cách đứng đắn thường ngày, nhưng dáng người vẫn thon dài thẳng tắp như cũ.
"Nói mới nhớ, đối tượng hẹn hò lần này của cậu có đáng tin không? Sẽ không lại giống như lần trước..." Giọng Mạch Dĩnh Thi truyền đến từ điện thoại.
Nhưng đợi một lúc lâu Phong Tĩnh vẫn không trả lời, cô nàng không nhịn được lên giọng: "Tĩnh Tĩnh?"
Phong Tĩnh như ở trong mộng mới tỉnh, mới nhớ tới điện thoại còn đang mở loa ngoài, vội vàng che điện thoại lại, hạ giọng: "Dĩnh Thi, mình có chút việc, đợi lát nữa gọi lại cho cậu nhé."
Không đợi đối phương trả lời cô đã cúp điện thoại.
Phong Tĩnh ngẩng đầu, tâm trạng phức tạp nhìn người tới: "Sao anh lại tới đây?"
Tần Tranh giơ cái túi đồ to trong tay lên, bâng quơ nói: "Hôm qua em để quên những thứ này trên xe của anh, nhưng lúc đó muộn quá rồi, ngại quay lại quấy rầy cô nên nghĩ hôm sau lại đến trả lại cho em."
Ngoài kinh ngạc ra trong lòng Phong Tĩnh cũng có loại cảm xúc nói không rõ: "Cảm ơn."
Cô giơ tay tiếp, Tần Tranh cũng rất tự nhiên thu tay về.
Phong Tĩnh tiếp được không khí, lập tức sững sờ: "Này anh sao thế, không phải nói là trả tôi..."
Tần Tranh đánh giá cô một lát: "Giờ em muốn ra ngoài?"
Phong Tĩnh: "Không phải."
Đây là lời nói thật.
Đúng là cô muốn ra ngoài, nhưng không phải hiện tại.
"Có việc gì à?"
Tần Tranh nhíu mày: "Không mời anh vào uống nước à?"
Phong Tĩnh đối mặt với anh mấy giây, hơi nhếch môi mở cửa ra, nghiêng người nhường ra một con đường: "Vào đi."
Tần Tranh cũng không khách sáo, đi vào trong nhà đặt đồ trong tay xuống bàn trà.
Anh nhìn về phía ban công, nhìn thấy mấy món đồ nam quen thuộc kia thì ánh mắt hơi loé.
Phong Tĩnh rót cho anh một cốc nước nóng, khách sáo nói: "Đội trưởng Tần, cám ơn anh cố ý đưa đồ tới cho tôi, làm phiền anh rồi, thật ngại quá. Thật ra anh có thể gọi trực tiếp cho tôi bảo tôi qua lấy."
Tần Tranh liếc nàng một cái, giọng điệu thong dong: "Vốn dĩ anh cũng nghĩ thế, nhưng anh đột nhiên nhớ ra là mình không có cách liên hệ của em."
Phong Tĩnh: "..."
"Chỉ là, bác sĩ Phong, anh đi thật xa đưa đồ tới cho em..." Tần Tranh lại nhướng mày, ánh mắt nhìn cô cười như không cười: "Em cũng chỉ có một câu cảm ơn thôi à?"
Trong lòng Phong Tĩnh suy nghĩ cuồn cuộn, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười: "Thế đội trưởng Tần hi vọng tôi cảm ơn anh thế nào?"
Tần Tranh từ tốn: "Không mời anh ăn cơm à?"
Phong Tĩnh quả thực là bị anh làm cho tức cười: "Được, thế đội trưởng Tần muốn ăn bữa "cơm" này lúc nào?" Cô cố ý nhấn mạnh.
Mặt Tần Tranh không đổi sắc: "Chọn ngày không bằng đụng ngày, không bằng ngay buổi trưa hôm nay đi?"
Phong Tĩnh vô ý thức thốt ra: "Trưa hôm nay không được."
Tần Tranh Tần Tranh nhướng mày: "Sao lại không được?"
"Buổi trưa tôi phải..." Phong Tĩnh nghĩ đến gì đó, lời nói mắc kẹt.
"Đi xem mắt?" Tần Tranh dù bận vẫn ung dung nhìn cô, bổ sung câu nói chưa nói xong giúp cô.
Bầu không khí chìm vào lúng túng.
Sau mấy giây yên tĩnh ngắn ngủi, Phong Tĩnh nhìn ánh mắt đầy ẩn ý kia, không hiểu sao cảm thấy không được tự nhiên: "Chuyện này không liên quan tới anh."
Ánh mắt Tần Tranh rơi vào mái tóc dài có vẻ hơi rối và vẻ mặt hơi lúng túng của cô, đột nhiên khẽ cười: "Đúng thật là chẳng liên quan gì tới anh, chẳng qua..."