• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm qua là đêm giao thừa, mãi đến hai giờ sáng Phong Tĩnh và Tần Tranh mới đi ngủ.

Lúc Phong Tĩnh thức dậy thì trời đã sáng choang, ánh nắng mặt trời long lanh xuyên thấu qua khe hở rèm cửa chiếu vào phòng, rơi xuống mép giường.

Tần Tranh nằm bên cạnh cô, cô ở trong lòng anh, vừa ngẩng đầu thì đúng lúc anh cũng tỉnh dậy.

Cánh tay đang đặt trên hông cô của anh bỗng dùng lực kéo cô qua: "Dậy rồi?"

Phong Tĩnh rụt vào trong chăn, lười biếng lên tiếng: "Ừm."

Hiếm khi có dịp nghỉ tết, có thể quang minh chính đại nằm ườn trên giường.

"Sao hôm nay anh cũng ngủ nướng thế?"

Phong Tĩnh nhìn về phía Tần Tranh, lên tiếng trêu chọc: "Bình thường không phải rất tự hạn chế hả? Đội trưởng Tần?"

Tần Tranh luôn luôn tự hạn chế.

Thường ngày cho dù vào dịp nghỉ thì anh cũng sẽ thức dậy vào bảy tám giờ sáng.

Hôm nay lại cùng cô nằm ườn trên giường, đúng là hiếm thấy.

"Chuyện này còn không phải là bởi vì hôm qua người nào đó lôi kéo anh cùng nhau lăn lộn qua nửa đêm hả." Tần Tranh áp sát vào tai cô, giọng của anh rất khẽ, hơi thở ấm áp ẩm ướt, khiến tim cô ngứa ngáy.

Cô ngước mắt: "A, lại đổ cho em."

"Nếu không thì sao? Là lỗi của ai?"

Tần Tranh ôm lấy Phong Tĩnh, đặt cô xuống giường rồi phủ lên.

"Anh muốn làm gì?" Phong Tĩnh cảnh giác hỏi.

Khóe miệng của anh nhếch lên, đè thấp giọng: "Em nói đi? Hôm nay hại anh dậy trễ, cũng nên trả ít lãi chứ?"

Tim Phong Tĩnh đập bình bịch.

Một giây sau, cô nắm cái gối đầu bên cạnh lên đập anh một cái: "Giấc mơ giữa ban ngày này của anh đẹp ghê, mau dậy làm bữa sáng đi, đợi lát nữa còn phải đi chúc tết đấy."

"..."

Đội trưởng Tần im lặng mấy giây, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bò dậy nấu bữa sáng.

***

Tối mùng một, họ hàng nhà Phong Tĩnh sum họp.

Địa điểm là ở quán rượu Cẩm Hải.

Tần Tranh cũng là lần đầu tiên tham gia cuộc sum họp của gia đình Phong Tĩnh.

Phong Tĩnh giới thiệu anh với những họ hàng chưa gặp mặt lần nào.

Trong bữa tiệc gia đình này, Tần Tranh lại gặp Giang Hành Chu.

Sau khi Phong Tĩnh giới thiệu anh với những người khác, ánh mắt nhìn sang Giang Hành Chu: "Đây là anh họ em, Giang Hành Chu, lần trước hai người từng gặp rồi."

Giang Hành Chu nhíu mày quan sát anh: "Cậu..."

Từ lần gặp trong đồn công an lần trước, anh không có tý thiện cảm nào với tên đàn ông đã từng "bắt nạt" em họ mình này, nhất là lại còn bị nói không đánh lại người này, là người thì đều không thể nhịn.

Giống như là không nhìn thấy biểu cảm trên mặt đối phương, Tần Tranh chậm rãi nói: "Chào anh họ."

Hai hàng lông mày của Giang Hành Chu nhíu chặt lại, vẻ mặt như bị mạo phạm: "Cậu gọi ai là anh họ?"

Tần Tranh mỉm cười hỏi lại: "Anh họ của Tĩnh Tĩnh, không phải cũng là anh họ của em à?"

Giang Hành Chu: "..."

Giang Hành Vân vỗ vỗ vai anh ấy, lên tiếng an ủi: "Anh, anh chấp nhận số phận đi, hình như hôm nay ở đây chỉ còn lại có một mình anh là chó độc thân thôi."

"..."

"Gâu gâu." Không đợi Giang Hành Chu nói chuyện, Giang Hành Vân còn sủa hai tiếng rất hợp với tình hình, làm sống động bầu không khí.

Trong phòng lập tức tràn ngập tiếng cười vui sướng.

Giang Hành Chu rất mất mặt, trán nổi gân xanh, nghiến răng nói: "Mày có thể im mồm không?"

Giang Hành Vân nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội: "Không thể."

"..."

Tụ họp họ hàng, tự nhiên cũng không tránh được một loạt câu hỏi "lệ thường".

Chẳng qua năm nay Phong Tĩnh lại tránh được phiền muộn vì bị giục cưới.

Toàn bộ câu hỏi của bảy cô tám bà đều bị Tần Tranh chặn lại.

Phong Tĩnh không bị ảnh hưởng gì, vừa nhìn anh ứng phó họ hàng nhà mình vừa vui vẻ ăn cơm.

"Tiểu Tần làm nghề gì thế?" Dì cả hỏi.

Tần Tranh mỉm cười: "Cháu công tác tại chi cục công an thành phố Dương Giang."

"Thế là cảnh sát?"

"Có thể coi là vậy."

Một chú khác xen vào: "Công tác ở cục công an, thế có biên chế chính thức không?"

Tần Tranh: "Có, là cháu thi đậu vào."

"Thế thì là công chức?"

"Cháu vừa tốt nghiệp là thi đậu vào luôn hả?"

Bảy cô tám bà mồm năm miệng mười, sôi nổi khen ngợi.

"Ai da vậy thì giỏi thật đấy."

"Thế thì tốt quá nhỉ, thời này công chức khó lắm đấy."

"Ôi chao, Tĩnh Tĩnh nhà cô có bản lĩnh thật chứ."

Mẹ Phong cười nở hoa: "Nào có nào có."

Sau một hồi khen ngợi, kế tiếp mọi người đột nhiên chĩa họng súng về phía Giang Hành Chu.

"Hành Chu, cháu cũng già đầu rồi, lúc nào dẫn bạn gái về nhà thế?"

"Đúng rồi, cháu làm việc rất xuất sắc, nhưng cũng nên tính đến chuyện lớn trong đời đi chứ."

"Có bạn gái chưa? Nếu không thì để dì giới thiệu cho cháu một người, con gái của cháu của anh họ của cậu của dì cả của hàng xóm của họ hàng xa của dì năm nay vừa tốt nghiệp đại học..."

Động tác gắp thức ăn của Giang Hành Chu cứng lại: "Cháu..."

Áp lực chuyển sang phía Giang Hành Chu, anh ấy lập tức cảm thấy đồ ăn đều hết ngon rồi.

Giang Hành Vân phì cười ra tiếng: "Các chú các dì, mọi người đừng nghĩ nữa, mọi người biết danh ngôn của anh cháu đi."

Liếc anh ấy một cái, sau đó nói: "Sự vui sướng khi độc thân là mọi người không tưởng nổi."

Lần này chẳng khác gì chọc tổ ong vò vẽ: "Thế sao được?"

"Bây giờ cháu độc thân, thế về sau cháu phải làm sao, cũng nên blablabla..."

Vất vả lắm mới nói sang chuyện khác, trốn thoát từ trong vòng vây của họ hàng.

Giang Hành Chu nhìn về phía Phong Tĩnh, cắn răng khẽ nói: "Sao em còn ăn được?"

Phong Tĩnh nhìn về phía anh ấy, làm như khó hiểu: "Ăn ngon lắm mà, đặc biệt là món này, sao anh không ăn? Không có hứng ăn uống à?"

Giang Hành Chu: "..."

Những lần tụ họp trước kia, bọn họ hợp thành liên minh chó độc thân, còn có thể cùng nhau ứng phó cuộc tấn công của họ hàng, không nghĩ tới năm nay lại bị giải tán một cách ác độc.

Phong Tĩnh uống một ngụm trà, nhớ tới gì đó, lại hỏi: "Đúng rồi, lần trước bác sĩ Tiết bảo em nhắn anh nhớ đi khám lại, anh đi chưa?"

Mặt Giang Hành Chu cứng đờ: "Khụ, gần sang năm mới, đừng nhắc tới chuyện này."

Phong Tĩnh nhìn ra chút manh mối, nhưng không vạch trần mà chỉ cười nói: "Được thôi."

Giang Hành Chu lại nhìn Tần Tranh đầy oán giận.

Tần Tranh cầm gắp thức ăn vào bát của cô, nhướng mày: "Hình như anh họ có ý kiến với em?"

"Không có, cậu nghĩ nhiều rồi." Giang Hành Chu thu hồi ánh mắt, thề thốt phủ nhận.

Cháu trai nhỏ mới sáu tuổi không ngừng quan sát Tần Tranh bằng ánh mắt tò mò.

Phong Tĩnh phát hiện ánh mắt của cậu bé, không khỏi hỏi: "Niên Niên, sao thế?"

Cháu trai nhỏ mở to đôi mắt trong veo như nước, tò mò hỏi: "Dì nhỏ, trước kia không phải dì nói là muốn tìm một bạn trai làm bác sĩ ngoại khoa hả?"

Cậu bé nhìn về phía Tần Tranh, trong mắt tràn ngập khó hiểu: "Sao bây giờ chú lại là cảnh sát."

Phong Tĩnh sững sờ, vô ý thức nhìn về phía Tần Tranh: "Đó là bởi vì..."

"Đó là bởi vì..." Tần Tranh rất tự nhiên tiếp lời: "Chú có thể bảo vệ cho dì nhỏ của cháu tốt hơn."

Phong Tĩnh ngơ ngẩn, không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy.

"Oa a!" Cháu trai nhỏ kinh ngạc hô lên tiếng, dùng một tay che mắt: "Xíu hổ quá à."

Bố của cháu trai nhỏ nắm tay nhóc kéo sang bên cạnh, tức giận nói: "Xí hổ chỗ nào, con học từ này ở đâu thế?"

Cháu trai nhỏ nói: "Ai da, các bạn nhỏ trong trường đều nói như thế."

Trong phòng bao lập tức vang lên một loạt tiếng cười vui sướng.

Chẳng qua, lực chú ý của họ cũng dời đi từ trên người Giang Hành Chu.

Cuối cùng Giang Hành Chu cũng trốn qua một kiếp.

Phong Tĩnh ăn đồ ăn chứ hồn thì đang để trên mây, không biết sao lại nghĩ tới lúc cùng chọn nghề nghiệp tương lai với Mạch Dĩnh Thi hồi học cấp ba.

"Cậu cũng muốn học y hả?" Cô nàng kinh ngạc.

Phong Tĩnh không nghĩ tới cô nàng sẽ nói to ra như thế, giật nảy mình, vô ý thức nhìn sang hai bên: "Còn chưa xác định chính thức đâu."

Mạch Dĩnh Thi lại nói: "Cái người đều học tây y thì chẳng thú vị gì cả, không bằng, cậu với Tần Tranh một người học tây y, một người học đông y đi."

"Hả?"

Cô nàng nhìn Tần Tranh, lại nhìn sang Phong Tĩnh, ánh mắt chế nhạo: "Đông tây kết hợp đó."

Mặt Phong Tĩnh đỏ lên: "Đừng nói linh tinh."

Không nghĩ tới, lời cô nàng nói lại thành tiên đoán.

Chỉ tiếc...

Suy nghĩ kéo lại, Phong Tĩnh nhìn về phía Tần Tranh ngồi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng.

Chẳng qua, như hiện tại cũng tốt.

***

Bữa cơm này trôi qua trong tiếng cười nói.

Một bữa cơm vô cùng náo nhiệt kết thúc, Phong Tĩnh và Tần Tranh tản bộ về nhà.

Ngày nghỉ tết, ngã tư đường trong thành phố Dương Giang phồn hoa lại quạnh quẽ.

Tần Tranh nghiêng đầu nhìn sang Phong Tĩnh, khóe miệng hơi cong lên: "Trước kia em từng nói thế à?"

"Sao cơ?" Phong Tĩnh chưa kịp phản ứng lại.

Tần Tranh nhướng mày: "Tìm bạn trai là bác sĩ khoa ngoại."

Vẻ mặt Phong Tĩnh đọng lại, vội vàng giải thích: "Anh đừng nghe cháu trai em nói bậy, đó chỉ là nói linh tinh để đối phó với người trong nhà thôi."

"Ồ, thật ư?" Ánh mắt Tần Tranh nhìn cô đầy ẩn ý.

Mặt Phong Tĩnh không tự chủ được ửng đỏ: "Đủ rồi nhé, còn thế nữa là tối em không để ý tới anh đâu đấy."

Không thể nghi ngờ, câu nói này đã bắt được mạch môn của Tần Tranh, ánh mắt anh lập tức thu lại, rất thức thời nói: "Tốt, vậy thì không nói."

Giữa tháng hai, trời đông giá rét, gió đêm lạnh lẽo thổi tới.

Phong Tĩnh vô ý thức rụt cổ một cái.

"Trời lạnh, coi chừng lạnh." Tần Tranh cởi khăn quàng cổ quàng lên cho cô: "Biết rõ nhiệt độ thấp mà sao hôm nay ra ngoài không mang khăn."

"Quên mất, anh cũng không nhắc em." Phong Tĩnh cố ý nói.

Tần Tranh xoa xoa đầu cô: "Ừm, đều do anh không tốt."

Không biết sao, hồi ức lại lập tức nảy lên trong lòng.

"Anh còn nhớ không?" Phong Tĩnh đá hòn đá nhỏ trên đường: "Lúc chúng ta cùng nhau đi trong tỉnh tập huấn để tham gia cuộc thi vậy lý ấy."

Tần Tranh nhướng mày: "Sao dạo này hay nhớ về quá khứ thế?"

Phong Tĩnh nói: "Chỉ là chợt nhớ tới."

Năm đó, bọn họ cùng nhau đi trong tỉnh tập huấn.

Lúc đó cũng là mùa đông.

Tập huấn phải đi tự học buổi tối, tối hôm đó Phong Tĩnh phán đoán sai nhiệt độ không khí, mặc ít đồ.

Mặt cô bị cóng đến đỏ bừng, nhưng cách giờ kết thúc tự học còn hơn hai tiếng.

Cô bèn báo cáo với giáo viên trực lớp rồi định về ký túc xá sớm.

Không nghĩ tới, đúng lúc đó giáo viên hướng dẫn lớp huấn luyện lại đến giải đáp thắc mắc.

Phong Tĩnh không muốn bỏ qua giải đáp thắc mắc nên lại ngừng lại bước chân vừa bước ra phòng học.

Giáo viên hướng dẫn nháy mắt bị những học sinh khác vây quanh, đang giải đáp các câu hỏi khó.

Cô cũng không biết nên tiến lên hay là trở về.

Vô tình quay đầu, trước mặt lại xuất hiện một khuôn mặt phóng to... Tần Tranh.

Phong Tĩnh ngẩn ra.

Tần Tranh hỏi: "Không phải muốn về ký túc xá hả? Sao còn ở đây?"

Phong Tĩnh chần chờ nhìn về phía giáo viên hướng dẫn, nói: "Giáo viên đến giải đáp thắc mắc, không muốn bỏ qua. Không phải đề trắc nghiệm hôm nay có mấy câu chưa hiểu à."

Có đôi khi bỏ qua thì sẽ không có nữa.

Tần Tranh cũng quay đầu nhìn sang, lúc thu tầm mắt lại thì chú ý tới tai của Phong Tĩnh...

Trong đêm lạnh, hai tai đỏ rực lộ ra ngoài.

Ánh mắt Tần Tranh đầy hiểu rõ, lặng lẽ tháo khăn quàng cổ xuống ném cho Phong Tĩnh.

"Quàng lên."

"Hả?"

Tần Tranh cắm hai tay vào túi áo lông vũ, nói: "Tôi không lạnh, cậu quàng đi, ngày mai trả lại cho tôi."

Ngừng một lát, anh lại tỏ ra không sao cả, nói: "Không trả cũng chẳng sao, cậu..."

Còn chưa có nói xong, Tần Tranh nhìn thấy Phong Tĩnh lưu loát quàng khăn lên cổ, động tác nhanh đến mức khó tin. Hơn nữa lúc này không chỉ có tai đỏ lên mà cả khuôn mặt đều đỏ giống như con tôm, cho dù dưới tình huống ánh sáng mập mờ anh vẫn nhìn thấy rõ mồn một.

Phong Tĩnh thấp giọng nói: "Cảm... ơn, ngày mai tôi trả cho cậu."

Cô lập tức quay người, cầm bài thi đi về phía giáo viên.

"Đúng rồi, cho cậu cái này."

Lúc đi ngang qua anh, cô nhét thứ gì đó vào trong túi anh.

Dáng người Phong Tĩnh nhỏ nhắn nhưng đi rất nhanh, mới chớp mắt mà bóng dáng cô đã biến mất trong tầm mắt của Tần Tranh.

Gió đêm thổi tới, gió rét chui vào từ cần cổ trống rỗng, Tần Tranh lạnh run cả người, cắm hai tay vào túi.

Trong túi có một viên kẹo.

Vị việt quất.

Tần Tranh nắm trong lòng bàn tay, chợt bật cười trong đêm tối.

***

Nháy mắt mà kỳ nghỉ tết đã kết thúc.

Bảy ngày trôi qua, lại bắt đầu đi làm như thường lệ.

Thẳng đến...

Mười lăm tháng giêng, tết nguyên tiêu.

Ngày nhà nhà đoàn viên.

Cho dù là ngày làm việc trong tuần nhưng sau khi tan tầm đa số mọi người vẫn vẻ mặt vội vàng về nhà, cùng gia đình liên hoan, cùng nhau ăn một bát chè trôi nước.

Trong ngày lễ truyền thống quan trọng này, lớp học đông y nhỏ của bác sĩ Phong lại mở lớp.

"Mười lăm tháng giêng là tết nguyên tiêu, đây là đêm trăng tròn đầu tiên trong năm mới theo lịch âm, mặc dù tượng trưng cho mùa xuân trở về nhưng thời tiết chợt ấm chợt lạnh, chúng ta vẫn cần giữ ấm."

"Lúc này thích hợp bổ dương khí, điều trị tỳ vị."

"Bởi vậy mới có tập tục ăn nguyên tiêu, nguyên tiêu còn có gọi là bánh trôi, vỏ ngoài chủ yếu được làm từ gạo nếp, ngoại trừ có ngụ ý "đoàn viên" ra còn có tác dụng bổ hư điều máu, khai vị kiện tỳ, ích khí ngăn tà."

"Nhằm vào thể chất khác biệt của mỗi người, dựa trên cơ sở này mà tiến hành cải tiến hương vị của bánh trôi, cho nên ra đời nhiều loại bánh trôi vị không đường, khoai môn, bí đỏ, yến mạch, hạt dẻ vân vân." (1)

"Nhưng gạo nếp không dễ tiêu hoá, không nên ăn quá nhiều nhé."

Phong Tĩnh nhìn về phía Tần Tranh, lại nghiêm túc lên tiếng nhắc nhở.

"Được, anh biết rồi. Bác sĩ Phong, nên ăn chè trôi nước."

Tần Tranh múc một bát chè trôi nước, đặt ở trước mặt cô.

Phong Tĩnh cầm lấy thìa sứ, hỏi anh: "Không phải hôm nay anh phải tăng ca hả?"

Tần Tranh nói: "Không phải em cũng vậy sao?"

Nhìn giờ, đồng hồ chỉ hướng mười giờ tối.

Phong Tĩnh nhìn về phía chè trôi nước trong bát, sáu viên chè trôi nước to cỡ bóng bàn để chung một chỗ, trắng trẻo mập mạp, vừa to vừa tròn.

Cô lại ngẩng đầu, cười một tiếng với Tần Tranh.

"Ngày lễ vui vẻ."

"Ừ, tết nguyên tiêu vui vẻ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK