Đường dây bên trong đan xen phức tạp, lộn xộn như đay rối.
Lúc này, giọng của đồng đội vang lên từ trong tai nghe: "Đội trưởng Tần, kẻ tình nghi nói quả bom trên xe là do anh ta căn cứ vào bản vẽ bảng mạch do tự mình thiết kế chế tác ra, sau khi hoàn thành chế tác thì anh ta đã tiêu huỷ bản vẽ bảng mạch, bởi vì mạng lưới phức tạp nên anh ta cũng quên mất trình tự tháo dỡ rồi."
"Đã biết."
Tần Tranh lạnh nhạt đáp lại.
Kẻ tình nghi chế tạo quả bom là giáo viên môn vật lý, có kiến thức chuyên nghiệp nhất định. Hơn nữa đối phương tâm tư kín đáo, thậm chí ngay cả tình huống quả bom có thể sẽ bị phá giải cũng đều nghĩ tới. Ngoại trừ mạch lưới cực kỳ phức tạp ra thì anh ta còn thiết chí rất nhiều chướng ngại trong quả bom nhằm cản trở việc tháo gỡ.
Chẳng qua chuyện này cũng không làm khó được Tần Tranh. Sau khi kiểm tra đại khái, anh bắt đầu động thủ cắt dây.
Một sợi, hai sợi, ba sợi...
Trong không gian yên tĩnh tiếng kéo "răng rắc" càng trở nên rõ ràng, nỗi lòng vốn đã thả lỏng của nam sinh lại bắt đầu căng thẳng.
Cậu nhóc vẫn không dám cử động linh tinh, khoé mắt lại không tự giác nhìn qua, trái tim như muốn vọt lên tận cổ họng.
Tần Tranh giống như người làm việc cẩn thận tỉ mỉ, nhanh chóng cắt bỏ hơn phân nửa số dây.
Anh "cạch" một cái cắt đi một sợi dây, giơ tay nhấn nút dây an toàn.
Ba! Dây an toàn cởi ra, sự trói buộc của nam sinh cũng được giải trừ.
Tần Tranh ngẩng đầu nói với cậu nhóc: "Được rồi, bây giờ em có thể rời khỏi chỗ ngồi."
"Nhưng... em..." Nam sinh lập tức trở nên căng thẳng, cậu nhóc trợn tròn mắt, một cử động nhỏ cũng không dám.
Tần Tranh lên tiếng an ủi: "Đừng sợ, có anh ở đây, em thử đứng lên từ từ trước nhé, để người rời khỏi ghế."
Rốt cục, dưới sự cổ vũ của Tần Tranh, nam sinh nhắm chặt mắt, vẻ mặt thấy chết không sờn chậm rãi đứng lên.
Động tác của cậu nhóc rất nhẹ, cực kỳ cẩn thận. Chờ đứng thẳng người, cậu nhóc chậm rãi mở to mắt, trông thấy mọi thứ hoàn hảo không chút tổn hại thì lúc này mới thả lỏng một hơi.
Tần Tranh lại mở miệng: "Không sao, em mau xuống xe đi."
Nam sinh sửng sốt: "Thế anh cảnh sát anh..."
"Quả bom đã bị vô hiệu hoá, không có việc gì." Giọng Tần Tranh rất dịu dàng: "Anh còn phải xử lý công tác còn lại, mau đi xuống đi."
Nam sinh khẽ cắn môi gật đầu với anh, sau đó xoay người, cẩn thận bước từng bước một xê dịch về phía cửa xe.
Cậu nhóc vừa xuống xe, nhân viên y tế đang chờ ở gần đó lập tức chạy đến, khoác khăn lông lên người cậu nhóc rồi dẫn cậu nhóc đi xa ra khỏi xe buýt trường.
Ánh mắt Tần Tranh lại quay lại dưới ghế, anh thao tác vài cái tháo hộp sắt nhỏ dưới ghế ra, cầm xác quả bom xuống xe.
"Đội trưởng Tần!"
Giang Nhất Trình lập tức xách rương chống nổ đặc chế tới, cất xác bom vào.
Sau khi xác bom bị mang đi xử lý, thành viên đội gỡ bom lại lên xe cẩn thận kiểm tra vài lượt. Sau khi gạt bỏ tình huống nguy hiểm, bắt đầu lần lượt dỡ dây cảnh giới xung quanh.
Không gian trong xe buýt trường chật hẹp lại không mở điều hoà, không khí cũng không lưu thông.
Bởi vì trên tay có vết thương nên Tần Tranh không mặc đồ phòng hộ. Lúc bước từ trên xe xuống người anh vẫn ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi dán chặt vào lưng.
Nam sinh vừa được giải cứu mắt sắc nhìn thấy: "Anh cảnh sát, tay của anh chảy máu rồi!"
Băng vải quấn trên tay đã bị máu tươi nhuộm đỏ hết, vậy mà anh không nhận ra chút nào.
Tần Tranh ngẩn ra, cười nhạt nói: "Không sao, vấn đề nhỏ."
Phong Tĩnh vội vàng chạy đến, túm một phát lấy tay của Tần Tranh, vừa điều chỉnh ngân châm để lại trên tay anh vừa nói với đồng nghiệp: "Hộp y tế!"
Đồng nghiệp lập tức cầm hộp y tế tới.
Lúc bị kéo đi, Tần Tranh nhìn về phía nam sinh, cười nói: "Biểu hiện vừa rồi của em rất dũng cảm."
Nam sinh há to miệng, lại không nói lên lời, sau đó mới muộn màng phản ứng lại, kính chào một cái về phía bóng lưng Tần Tranh.
***
Trên đường trở về, sắc trời đã tối om.
Ánh sáng đèn đường chiếu qua tầng tầng bóng cây, vụn vặt rơi xuống mặt đất.
Phong Tĩnh lại quay đầu nhìn về phía Tần Tranh một lần nữa, trong mắt đầy lo lắng: "Tay còn đau không?"
Tần Tranh nói: "Không đau."
"Nói dối." Phong Tĩnh dừng bước, trên mặt đầy vẻ không tin: "Không được gạt em."
Tần Tranh khẽ nói: "Không đau thật mà."
Anh nhướng mày: "Bác sĩ Phong, cho dù em không tin anh thì cũng phải tin vào y thuật của bản thân chứ?"
Phong Tĩnh nhìn xuống tay anh, hơi đau lòng: "Sao phải liều mạng thế?"
Tần Tranh cười cười, nói rất chân thành: "Không phải liều mạng, mà là muốn bảo vệ thành phố có em."
Nhịp tim Phong Tĩnh hẫng mất một nhịp.
Lại nghe thấy anh nói: "Lúc trước không phải em cũng vậy à, vì cứu người mà cũng không bận tâm gì cả mà xông lên. Thật ra, chúng ta đều thế cả."
Cô ngẩng dầu nhìn anh, muốn nói cái gì nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống người họ, hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh lạ thường, nhưng lại khiến cho người ta yên lòng.
Gió nhẹ chậm rãi thổi qua, cũng thổi lên gợn sóng trong lòng Phong Tĩnh.
Trong yên tĩnh, Tần Tranh vươn tay sờ nhẹ lên lòng bàn tay của cô, ngay sau đó cầm lấy tay cô.
Phong Tĩnh cười một tiếng, để mặc cho anh cầm. Hai người tay cầm tay, tiếp tục đi về nhà.
Đi được một đoạn, một chiếc đèn đường ở gần đó hình như bị hỏng, ánh sáng bốn phía càng u ám, hoàn cảnh cũng càng yên tĩnh.
Phong Tĩnh vô ý thức nhìn chung quanh.
"Em đang nhìn gì thế?" Tần Tranh thắc mắc.
Phong Tĩnh ngẩng đầu nhìn lên trên: "Gần đây hẳn là không có camera nhỉ?"
Tần Tranh không hiểu ra sao.
Phong Tĩnh nhìn trái nhìn phải, bất chợt nghiêng người qua hôn lên mặt anh một cái.
Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, giống như là một sợi lông chim rơi xuống, mềm mại xẹt qua tim.
Tần Tranh ngẩn ra,
Phong Tĩnh "đánh lén" thành công, quay đầu cười trộm. Màu mắt Tần Tranh đen kịt, khẽ gọi tên cô: "Phong Tĩnh."
"Hử?" Phong Tĩnh vừa mới quay đầu, đột nhiên bị anh ôm eo kéo qua, một giây sau, bờ môi đã bị ngăn chặn.
"Này! Anh..."
Nụ hôn của Tần Tranh rơi xuống, mọi âm thanh đều biến mất.
Khoảng cách giữa họ rất gần, Phong Tĩnh có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh một cách rõ ràng.
Hơi thở lẫn nhau quấn quýt.
Đợi đến lúc cô lấy lại tinh thần thì nụ hôn đã kết thúc.
"Cho dù có camera thì cũng có thể quang minh chính đại làm loại chuyện này." Tần Tranh hơi xoay người, áp sát vào tai cô, tiếng nói trầm thấp: "Trừ phi là em muốn làm chuyện xấu không muốn nhận. Bác sĩ Phong, vừa rồi em hỏi camera... chẳng lẽ là có ý đồ này hả?"
Giọng điệu của anh đầy ẩn ý.
"Em, em nào có." Mặt Phong Tĩnh ửng đỏ, từ chối thừa nhận chuyện này. Cô lại khẽ đẩy anh, ra vẻ bình tĩnh lên tiếng thúc giục: "Mau về nhà nấu cơm, em đói rồi."
"Đúng đúng." Tần Tranh bật cười đáp một tiếng, lại nói: "Cơ mà, bác sĩ Phong, bây giờ anh còn là thương binh."
Phong Tĩnh lập tức rối rắm: "Thế... nếu không thì em làm?"
Tần Tranh nhớ tới khả năng bếp núc thảm không nỡ nhìn của cô, khẽ ho một tiếng: "Bây giờ cũng muộn lắm rồi, trong nhà cũng không có đồ ăn, tự nấu cơm thì chắc cũng không kịp, nếu không thì trực tiếp gọi đồ ăn ngoài đi."
Phong Tĩnh nghĩ nghĩ, gật đầu: "Cũng được."
Lúc sắp đến chung cư, Phong Tĩnh chợt nhớ ra, dạo này hình như Tần Tranh không nhắc tới chuyện cộng điểm nữa.
Sự tò mò của cô trỗi dậy, quay đầu nhìn về phía Tần Tranh: "Anh tìm thấy 0.01 điểm kia chưa?"
Tần Tranh nói: "Tìm được rồi."
"Ồ? Ở đâu?" Phong Tĩnh nửa tin nửa ngờ.
"Nó..."
Tần Tranh nắm lấy tay cô, đặt lên vị trí trái tim trên ngực mình.
Phong Tĩnh cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, nỗi lòng bị gió thổi đến khẽ run lên. Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh khẽ nói: "Giấu ở trong tim anh."
Đó là quãng thời gian đẹp đẽ của cả hai chúng ta.
Giấu trong hồi ức của chúng ta, cũng ở trong lòng anh.