Phong Tĩnh ngẩng đầu, thấy anh vẫn ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì thì không khỏi cảm thấy buồn cười.
Thật sự là có hơi khó tin, thế mà một Tần Tranh luôn luôn lạnh lùng cao ngạo không chịu gò bó lại đăng mấy bình luận ấu trĩ thế này, còn cãi nhau với người khác trên internet như học sinh tiểu học.
"Làm sao?" Tần Tranh khẽ nhướng mày.
"Không có gì."
Phong Tĩnh trả di động cho anh, lại cố ý hỏi: "Anh không rảnh xem video thì sao lại có rảnh đọc bình luận thế?"
Tần Tranh liếc cô một cái, thản nhiên nói: "Video có gì đáng xem, chỗ anh có bản người thật, không phải càng đáng xem à?"
"Hử?" Phong Tĩnh kịp phản ứng, ra vẻ ngẫm nghĩ: "Thế... cũng được."
Nhìn ảnh ngược trong mắt anh, cô nhìn thấy khoé môi mình cong lên.
Tần Tranh cũng nhẹ nhàng cong môi.
"Không thu xếp hành lý à?" Tay của anh rơi xuống hông cô, kéo cô qua.
Phong Tĩnh thuận thế dựa lên vai anh, thuận miệng nói: "Còn sớm, đợi lát nữa lại thu xếp đi."
"Sớm?" Tần Tranh nhíu mày: " Lần trước em cũng nói sớm, kết quả đến hôm sau mới vội vàng thu xếp, vẫn là anh hỗ trợ đấy."
Phong Tĩnh trừng anh: "Còn không phải là do anh..."
Nghênh đón ánh mắt cười như không cười của anh, cô lại lầm bầm dựa vào: "Dù sao đều là tại anh."
"Được, đều tại anh." Tần Tranh cười nói.
Cô nhếch miệng, lại nhỏ giọng nói thầm: "Thật sự không hiểu tính cách như anh tìm được bạn gái kiểu gì."
Giọng không to nhưng Tần Tranh vẫn nghe rõ mồn một: "Cho nên anh phải cảm ơn tinh thần hy sinh bản thân của bác sĩ Phong?"
Nhìn khoé môi anh ngậm ý cười, Phong Tĩnh không để ý tới anh, nói sang chuyện khác: "Anh biết không? Dĩnh Thi yêu đương với đội viên trong đội anh."
"Ai?" Tần Tranh ngẫm nghĩ một lát: "Trương Du à?"
Chỉ có hai người trong đội là còn độc thân.
Phong Tĩnh cười tủm tỉm: "Không phải, anh còn nhớ lần trước anh giả mạo thành người khác thêm bạn Wechat em không?"
"Giang Nhất Trình á?" Tần Tranh hơi bất ngờ: "Là cậu ấy?"
Phong Tĩnh ngẩng đầu hỏi: "Sao, đáng kinh ngạc lắm à?"
Tần Tranh nhẹ cong khoé môi: "Đúng là có hơi kinh ngạc, với chỉ số EQ đấy mà cũng có thể tìm được bạn gái."
Phong Tĩnh tức giận: "Anh còn xem thường người ta cơ đấy, nếu không phải cậu ấy thì ngay cả bạn gái anh cũng chả còn."
Tần Tranh bật cười: "Đúng thật là anh không đúng, anh nên kiểm điểm."
Anh ngừng một lát, lại hỏi: "Cái câu phòng không gối chiếc này là Mạch Dĩnh Thi nói cho em hả?"
Phong Tĩnh lập tức cãi lại: "Nói hươu nói vượn, em để anh phòng không gối chiếc bao giờ?"
Tần Tranh rất bình tĩnh nói: "Đấy đúng thật là không gọi là phòng không gối chiếc."
Phong Tĩnh thắc mắc: "Thế gọi là gì?"
Tần Tranh liếc cô, bỗng nhiên nói: "Thôi."
"Hử? Thôi gì cơ?" Phong Tĩnh sững sờ.
Tần Tranh nói: "Chuyện đó không có gì đáng nói."
Phong Tĩnh: "..."
Cô không vừa lòng, đứng dậy cù lét anh: "Nói được một nửa lại thôi là sao, mau nói."
"Không có gì đáng nói thật mà."
"Thế em cũng phải nghe."
Hai người đùa giỡn, không biết Tần Tranh đã đẩy cô nằm xuống sô pha từ lúc nào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Khoảng cách giữa bọn họ chỉ còn lại một ngón tay, cự ly rất gần.
Không ai nói chuyện.
Hai người im lặng nhìn nhau, tiếng tim đập và tiếng hít thở đều trở nên cực kỳ rõ ràng.
Tần Tranh chỉ cần hơi cúi đầu là có thể chạm đến trán của cô.
Người anh chặn tia sáng trước mặt, trong hoàn cảnh thiếu ánh sáng con ngươi đen nhánh có vẻ càng sáng ngời.
Có lẽ là do ánh sáng, giờ phút này đường nét khuôn mặt cứng cáp lạnh lùng của anh nhìn có vẻ dịu dàng đến lạ.
Phong Tĩnh im lặng nhìn anh, chậm rãi vươn tay ôm lấy eo anh.
Giống như có một dòng điện mạnh mẽ đánh thẳng vào tim.
Khoảng cách giữa hai người lập tức kéo càng gần. Tất cả khe hở đều không còn tồn tại.
Tim Tần Tranh nóng bỏng, cúi người hôn xuống, rất thuận theo tự nhiên.
"Này, Tần Tranh..."
"Lúc hôn tốt nhất là nên tập trung." Giọng anh hơi khàn, cảm giác mát lạnh, giống như tiếng đàn Cello trầm thấp chảy qua tai.
"Ưm..."
Dùng nụ hôn ngăn chặn. Nhưng bầu không khí như thế này đúng là không nên nói nhiều.
Phong Tĩnh nhắm mắt, cũng đáp lại.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng tỏ như cũ, lúc chiếu xuống người bọn họ lại giống như phủ thêm một tầng sa mỏng, mờ mịt hư ảo.
Bầu không khí mập mờ dâng lên.
Dịu dàng lưu luyến.
Giờ khắc này, cả căn phòng đều yên lặng.
Toàn thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mùa xuân trở lại, băng tuyết tan rã, nước suối cuồn cuộn tưới ướt đồng ruộng khô cạn.
Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, cuối cùng cái hôn dài đằng đẵng này cũng kết thúc, anh rũ mắt nhìn Phong Tĩnh ở trước mặt.
Tần Tranh vẫn ôm lấy cô, cùng cô chen trên chiếc sô pha chật hẹp, không nhúc nhích tí nào.
"Được rồi được rồi, anh mau dậy đi, em phải thu xếp hành lý."
Phong Tĩnh nhẹ nhàng đẩy Tần Tranh ra nhưng căn bản Tần Tranh cũng không để ý tới, anh chỉ ôm cô càng chặt hơn.
Tần Tranh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn cô một cái.
"Được." Giọng anh vừa trầm vừa khàn, trịnh trọng nói: "Bây giờ chúng ta nên làm chuyện đứng đắn rồi."
Phong Tĩnh giận dữ lườm Tần Tranh một cái.
Cái tên này thật sự là càng ngày càng vô sỉ.
***
Cuối cùng mãi tới trước khi xuất phát hành lý của Phong Tĩnh mới thu xếp xong.
... Tần Tranh giúp.
Giống như mọi khi, Tần Tranh đưa cô tới bệnh viện.
Buổi sáng tới bệnh viện tập trung trước rồi mới ngồi xe buýt do bệnh viện chuẩn bị xuất phát tập thể.
Trước khi tạm biệt, Tần Tranh không nhịn được nắm chặt tay cô.
Phong Tĩnh sửng sốt, quay đầu nhìn về phía anh.
Cứ việc không nỡ nhưng anh vẫn buông tay: "Thuận buồm xuôi gió."
"Ừm." Phong Tĩnh nhận lấy hành lý từ trên tay anh, cười một tiếng: "Chờ em về."
Cô vẫy tay với anh rồi quay người rời đi.
Tần Tranh đứng tại chỗ dõi mắt nhìn theo bóng dáng dần đi xa của cô, ánh mắt tối dần.
Một lúc lâu sau anh mới mới thu hồi ánh mắt, khẽ cười một tiếng.
Có lẽ không phải "phòng không gối chiếc", mà là...
"Hòn vọng thê" nhỉ?
***
Thôn Hồi Vọng là một thôn xóm nhỏ thuộc một huyện trực thuộc thành phố Dương Giang, cũng là đích đến lần này của nhóm Phong Tĩnh.
Thôn này rời xa nội thành, ở vùng núi, trước kia giao thông bất tiện. Mấy năm gần đây mới thông cao tốc, cao tốc nối thẳng đến cửa thôn, trực tiếp kéo thôn phát triển theo.
Nhưng cho dù là vậy thì trình độ chữa bệnh bên này vẫn khá thiếu tốn, khoảng cách từ thôn đến bệnh viện trên huyện xa nên người dân trong thôn đến bệnh viện khám bệnh rất bất tiện.
Trải qua hơn một tiếng ngồi xe, nhóm bác sĩ của bệnh viện Nhân Dân thành phố Dương Giang đến được thôn Hồi Vọng, nhận được sự hoan nghênh nồng nhiệt từ người dân trong thôn.
Sau khi xuống xe chủ nhiệm Lý nhìn thôn xóm nhỏ được non xanh nước biếc quấn quanh, không khỏi cảm thán: "Không nghĩ tới mới lúc này mới mấy năm mà thôn Hồi Vọng đã phát triển như thế này, tốc độ nhanh thật đấy."
Phong Tĩnh tò mò: "Chủ nhiệm Lý, trước kia chú cũng đã tới đây rồi sao?"
Chủ nhiệm Lý khẽ gật đầu, nói: "Cũng là chuyện mấy năm trước rồi, trước kia ông bạn cũ của tôi nhậm chức ở đây. Khi đó con đường thông đến thôn vẫn là một con đường đất, ô tô bình thường căn bản không lái vào được, ra vào đều phải ngồi máy kéo."
"Không nghĩ tới bây giờ đã thành một nơi không khác gì làng du lịch rồi."
Con đường thông đến thôn đều là đường nhựa, từng căn nhà mới xây lên, nằm giữa non xanh nước biếc, giống như thế ngoại đào nguyên.
Chẳng qua bọn họ cũng không phải tới đây nghỉ phép, cũng không phải đến du lịch.
Lần này lấy thôn Hồi Vọng làm thí điểm hỗ trợ khám chữa bệnh, cũng là vì thúc đẩy trình độ khám chữa bệnh của thôn tiến bộ.
Sau khi xuống xe gần như không có thời gian thưởng thức phong cảnh đã nhanh chóng triển khai công việc.
Một phương diện là triển khai hoạt động khám chữa bệnh từ thiện trong thôn, phổ cập khoa học thường thức y học cho thôn dân. Một phương diện khác thì là tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp cho nhân viên y tế trong trạm y tế.
Trạm y tế trong thôn chỉ có hai bác sĩ nông thôn, một già một trẻ, bác sĩ già là một bác sĩ đã về hưu được mời đến, bác sĩ trẻ là vừa được điều phối tới sau khi tốt nghiệp.
Kỹ thuật châm cứu cũng là một trong những hạng mục huấn luyện trọng điểm.
"Bác sĩ Phong, kỹ thuật châm tê của chị là gia truyền à? Lúc em học ở đại học y các giảng viên cũng không dạy cái này ấy." Bác sĩ trẻ có hơi tò mò, cũng lên tiếng trêu ghẹo: "Chị cứ thế dạy cho em liệu có vi phạm quy định của tổ tông không?"
Phong Tĩnh lắc đầu, cười nói: "Kỹ thuật châm tê của tôi cũng là được một bác sĩ đông y già dạy cho lúc tham gia đoàn y tế gìn giữ hoà bình."
"Ông ấy là một quân y đã xuất ngũ, từng trải qua chiến tranh, từng trải qua mấy lần ôn dịch, cũng từng trải qua ba năm dịch SARS, những trải nhiệm ông ấy từng trải qua trong cuộc đời còn phong phú hơn chúng ta nhiều."
"Ông ấy nói với tôi là vào thời đại đó thuốc đông y nổi lên tác dụng quan trọng, cũng từng gặp phải nguy cơ truyền thừa."
"Chính là bởi vì những trải nghiệm khác nhau trong cuộc đời nên ông ấy trút hết lòng nhiệt tình tràn đầy với sự nghiệp đông y vào sự nghiệp truyền bá giảng dạy và giải thích."
"Tôi cũng từng hỏi ông ấy câu hỏi tương tự." Phong Tĩnh nói: "Ông ấy đã nói với tôi một câu mà tới bây giờ tôi vẫn nhớ rõ."
"Câu gì?" Bác sĩ trẻ hỏi.
Phong Tĩnh cười nói: "Ông ấy nói, đốm lửa nhỏ đông y dược có thể truyền thụ trên đất Trung Quốc, không ngừng sinh sôi, là bởi vì có truyền thừa."
Mỗi người đều có thể là người thừa kế, đông y dược là vinh dự của bọn họ, là báu vật được tổ tiên để lại.
Cùng truyền mồi lửa mới, không ngừng sinh sôi, đây là một lý niệm vĩ đại cỡ nào.
"Chỉ cần có truyền thừa thì dù cho chỉ có vài đốm lửa nhỏ, văn hoá của chúng ta cũng có thể vĩnh hằng bất diệt."
Cau nói này khiến lòng bác sĩ trẻ nổi lên gợn sóng.
Cậu ta bị xúc động sâu sắc.
***
Kế hoạch tiến hành thuận lợi.
Nhưng chẳng cản nổi thời tiết, thời tiết thay đổi thất thường.
Ngày thứ ba sau khi đến thôn Hồi Vọng, trời đột nhiên hạ mưa to.
Mưa to mấy ngày liền khiến cho đất trên núi xói lở. Trong thôn đã sớm làm xong công tác phòng chống thiên tai lũ lụt khẩn cấp nên không có ai bị thương, nhưng con đường vào thôn bị đất đá trôi từ trên núi xuống chặn mất.
Vốn dĩ có một lô dược liệu dự tính được đưa tới vào ngày hôm sau, nhưng đường bị chặn nên xe vận chuyển không vào dược, người cũng không ra được.
Sau khi tạnh mưa, người dân trong thôn tổ chức nhân viên đi dọn đất đá.
Nhưng kế hoạch cũng hoàn toàn bị quấy rầy, Phong Tĩnh không thể không trao đổi với chủ nhiệm Lý sắp xếp điều chỉnh.
Chủ nhiệm Lý nói: "Đã báo cáo tình huống với cấp trên, xế chiều hôm nay chắc là người trợ giúp đến đến nơi."
"Tôi biết rồi."
Trao đổi với chủ nhiệm Lý xong, Phong Tĩnh tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Bận đến buổi chiều, Phong Tĩnh sờ vào túi theo thói quen lại không sờ tới gì.
Sô cô la mang đến đã ăn hết.
Cô rút tay ra, vừa mới xoay người qua thì đã có một người bên cạnh đưa một thanh sô cô la qua.
Là loại cô thường ăn.
"Cảm ơn."
Phong Tĩnh vô ý thức nhận lấy, quay đầu lại, lại nhìn thấy Tần Tranh đứng ở trước mặt cô.
Anh nhướng mày, cười cà lơ phất phơ: "Hi, bác sĩ Phong, trùng hợp ghê."
Phong Tĩnh nhìn trái nhìn phải, trong phòng y tế không có một ai, lúc này mới nắm lấy tay anh: "Anh... sao anh lại ở đây?"
Giọng Tần Tranh nhàn nhã lười nhác: "Chấp hành công vụ đấy."
Phong Tĩnh: "..."
Cô thắc mắc: "Không phải đã nói là lần này anh sẽ không bất ngờ xuất hiện à?"
Tần Tranh nhướng mày, không thừa nhận: "Anh có từng nói thế hử?"
"Hôm đó rõ ràng anh nói là..." Phong Tĩnh mắc kẹt, nhìn chằm chằm anh: "Nói có việc khác cần hoàn thành."
"Ừ, nhưng bận xong rồi." Tần Tranh cười một tiếng, không chút để ý.
"..."
Phong Tĩnh không lời nào để nói.
Cô nhìn ra ngoài một cái, lại nhỏ giọng nói thầm: "Rõ ràng nói là hôm nay có người đến trợ giúp mà, sao vẫn chưa tới?"
Giọng điệu Tần Tranh thản nhiên: "Anh chính là người đến trợ giúp bọn em."
"..."
Phong Tĩnh nhanh chóng hiểu ra, con đường ra vào thôn đã dọn thông hoàn tất.
Mà Tần Tranh đúng thật là đến đây chấp hành công vụ.
Mấy ngày nay mưa to, mỏ đá gần thôn cũng xảy ra sạt lở núi.
Mỏ đá này vi phạm quy định làm việc trong ngày mưa, dẫn tới mấy thợ mỏ bị chôn vùi. Bởi vì dưới đáy còn chôn ống mìn, có nguy cơ phát nổ.
Tần Tranh phụ trách dẫn đội đến xử lý tai hoạ ngầm trong mỏ đá, tạm thời ở lại trong thôn.
Biết được chuyện đường vào thôn bị chặn bèn thuận đường tới hỗ trợ.
***
Đêm dài vắng người, trên trời rải rác vài ngôi sao như kim cương vụn, điểm xuyết cho màn trời đêm.
Gió nhẹ thổi qua, cây cối đong đưa, vang lên tiếng sàn sạt.
Đồng ruộng trống trải một mảnh im ắng vắng lặng, chỉ có tiếng ếch xanh kêu từ nơi xa truyền tới đan xen với tiếng côn trùng kêu tạo thành một bản nhạc êm tai, vang vọng trên đồng ruộng.
Phong Tĩnh và Tần Tranh ngồi trên ghế đá nhìn ra đồng ruộng rộng không bờ bến xa xa.
"Ngày mai về hả?" Phong Tĩnh nhìn về phía người bên cạnh.
Tần Tranh nói: "Nhiệm vụ kết thúc rồi, phải trở về."
Phong Tĩnh hơi bất ngờ: "Nhanh thế á?"
Tần Tranh nhướng mày: "Bác sĩ Phong, em không cảm thấy lời em nói rất mâu thuẫn hả?"
Phong Tĩnh sững sờ: "Mâu thuẫn chỗ nào?"
"Lúc anh tới thì hỏi sao anh lại ở đây, giống như rất không muốn anh xuất hiện." Tần Tranh cười nói: "Anh nói phải đi về em lại cảm thấy nhanh."
(Đoạn này raw là 你来的时候 nhưng 你 vào ngữ cảnh không đúng.)
"Em có đâu?" Phong Tĩnh thề thốt phủ nhận.
"Không có á?" Giọng Tần Tranh đầy ý cười.
Cô không muốn để ý đến anh, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Hôm nay hình như không có trăng nhỉ."
"Ừ."
Hai người không nói tiếp nữa.
Không biết qua bao lâu, Phong Tĩnh thu hồi ánh mắt, vừa quay đầu đã chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm.
Vào giây phút ánh mắt chạm nhau, toàn thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Bầu không khí chậm rãi lên men, cho đến khi vừa lúc.
Tần Tranh chậm rãi tới gần cô.
Đột nhiên, một giọng nói chợt vang lên.
"Bác sĩ Phong! Bác sĩ Phong!" Bác sĩ trẻ vui sướng chạy tới, đợi tới lúc nhìn thấy hai người thì lại im bặt lại.
Phong Tĩnh giật nảy mình, vội vàng đẩy Tần Tranh ra, quay đầu nhìn về phía người đến.
"A!" Bác sĩ nông thôn trẻ ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hai người, chợt nói năng lộn xộn: "Tôi không biết... vừa rồi thôn trưởng tặng mấy quả dưa hấu qua, tôi... chỉ muốn hỏi hai người có ăn dưa hấu không..."
"Xin lỗi! Quấy rầy rồi!"
Cậu ta chợt phản ứng lại, nhanh như chớp chạy mất.
"Tiếp tục?" Tần Tranh lại gần, giọng nói mất tiếng.
"Tiếp tục cái đầu anh ấy!"
Phong Tĩnh đẩy anh ra đứng dậy, vành tai đỏ bừng, tức giận nói: "Mau dậy đi, đi ăn dưa hấu."
***
Hôm sau Tần Tranh rời đi theo đội.
Nửa tháng sau đó rất bận bịu, cũng rất phong phú.
Cuối cùng cũng đến ngày tạm biệt.
"Công tác trợ giúp trạm y tế thôn Hồi Vọng của bệnh viện Nhân Dân thành phố Dương Giang kết thúc viên mãn."
Băng rôn đỏ treo trên xe buýt về thành phố đón gió tung bay.
Biết được hôm nay nhóm Phong Tĩnh phải rời khỏi nên người dân trong thôn đều tự phát bỏ xuống công việc trên tay đến đây đưa tiễn.
Nhân viên y tế đến đây trợ giúp vẫy tay từ biệt người dân trong thôn, các thôn dân ra sức nhét lên xe đủ thứ trái cây rau quả trứng gà do nhà mình nuôi trồng, nhân viên y tế hoàn toàn không từ chối hết được.
Tất cả mọi người lưu luyến không rời.
Phong Tĩnh là người cuối cùng lên xe.
Trước khi cửa xe đóng lại, cô quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài.
Dưới bầu trời xanh trong trẻo, cảnh sắc đồng ruộng sức sống bồng bột, lúa chiếm đang sinh trưởng mạnh mẽ. Có gió thổi qua, ngoài rộng sóng biếc dập dờn.
Gió khẽ xuyên qua làn tóc cô, gợn lên mấy sợi tóc.
Ánh nắng vừa lúc.
Giống như tâm trạng cô lúc này.
Cô mỉm cười.
Khoảng cách thực hiện mục tiêu khiến văn minh đông y dược nở nộ khắp nơi trên đất nước Trung Quốc có lẽ còn rất xa xôi.
Nhưng cô tin rằng bằng sự cố gắng của những người có chí...
Ngày đó, rồi sẽ tới.