"Hử? Cố ý gì cơ?" Tần Tranh nhẹ nhướng đuôi lông mày, trông rất là vô tội: "Không phải tự em quên thời gian à?"
Phong Tĩnh nghẹn họng, nói không ra lời.
Hình như từ sau đêm hôm đó, tên này mới bắt đầu bại lộ bản tính chân thật của cậu ta.
Tần Tranh nhìn dáng vẻ tức đến thở hổn hển của cô, hơi nhếch môi rảo bước đi tới bãi đỗ xe.
"Đi thôi." Anh hô: "Anh đưa em qua đó."
"Hả?" Phong Tĩnh nhất thời chưa kịp phản ứng.
Tần Tranh dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô: "Chuyện của bà cụ vừa rồi là việc cả hai ta đều không dự đoán dược. Nhưng dù sao cũng là anh tôi mới khiến em đến trễ, anh đưa em đi coi như là đền bù."
"..." Phong Tĩnh chẳng cách nào phản bác.
Bây giờ bắt xe hình như cũng không kịp nữa, cô cố gắng nở nụ cười: "Thế thì làm phiền anh vậy, đội trưởng Tần."
Tần Tranh cũng cười: "Không cần khách sáo, thuận tiện thôi mà."
"..."
Không biết tại sao, bắt đầu từ lúc này cô luôn cảm thấy mỗi một câu anh nói đều cực kỳ gợi đòn.
Phong Tĩnh hít sâu, đè suy nghĩ không thực tế trong đầu xuống, không nói một lời đuổi theo bước chân của Tần Tranh.
Sau khi lên xe Tần Tranh hỏi: "Em xem mắt ở đâu?"
Phong Tĩnh thắt dây an toàn, nhìn thẳng phía trước: "Trung tâm thương mại Tinh Quang, cho tôi xuống ngay cửa vào là được."
"Được."
Tần Tranh hơi nhíu mày, nhẹ giẫm chân ga lái xe rời khỏi bãi đỗ xe.
***
Xe chạy vào đường cái, Phong Tĩnh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào con đường... vì đề phòng Tần Tranh lại lần nữa "cản trở từ bên trong".
Nhưng lần này anh cực kỳ biết thân biết phận, hoàn toàn di chuyển dựa theo tuyến đường bình thường.
Xe nhanh chóng tới địa điểm cần đến, Tần Tranh lái xe quẹo vào bãi đỗ xe ngoài trời của trung tâm thương mại, dừng xe.
"Cảm ơn." Phong Tĩnh nói tiếng cám ơn, mở dây an toàn rồi mở cửa xe xuống xe, vừa quay đầu lại lại trông thấy Tần Tranh xuống xe theo cô.
Cô lập tức nghi ngờ: "Sao cậu còn đi theo tôi?"
Tần Tranh ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt thản nhiên: "Anh không đi theo em, anh cũng có việc cần làm, tiện đường không được à?"
"Được."
Phong Tĩnh cũng không nghĩ nhiều, không để ý tới anh nữa quay đầu đi về phía điểm hẹn.
Tần Tranh theo sát phía sau.
Cứ như vậy, hai người đi một trước một sau, cùng bước vào trung tâm thương mại, cùng đi thang cuốn lên tầng ba, cùng đi về phía một cửa hàng.
Phong Tĩnh nghiêng đầu nhìn về phía anh, vẻ mặt nghi ngờ: "Đội trưởng Tần, anh cũng tiện đường vào đây à?"
Tần Tranh nhìn con đường phía trước, giọng điệu khoan thai: "Ừ, giờ cũng sắp trưa rồi, anh cũng nên ăn cơm rồi, đúng không?"
"..."
Phong Tĩnh im lặng, đi vào nhà hàng Tây đã hẹn.
Phục vụ tiến lên đón, mỉm cười hỏi: "Mời vào, anh chị đi hai người ạ?"
"Không phải." Phong Tĩnh nói tiếp ngay: "Tôi với anh ta không đi cùng nhau."
Phục vụ hơi sửng sốt, vội vàng nói tiếp: "Xin lỗi, thế chị có đặt trước không ạ?"
"Có." Phong Tĩnh gật đầu đi vào trong.
Phục vụ lại nhìn về phía Tần Tranh: "Anh này, xin hỏi anh đi mấy người ạ?"
"Tôi đi một mình."
Tần Tranh thuận miệng trả lời một câu, trực tiếp đuổi theo bước chân Phong Tĩnh.
Ánh mắt Phong Tĩnh đảo một vòng quanh nhà hàng Tây, mẹ Phong có gửi ảnh của đối phương cho cô, cô tìm được đối phương rất dễ dàng.
Đến muộn hơn nửa tiếng, thế mà con trai dì Hoàng vẫn còn ở đó.
Cô đi đến: "Xin lỗi, tôi tới muộn, vừa rồi trên đường bị kẹt xe, thật ngại quá."
Dù sao thì vẫn phải nói mấy lời xã giao khách sáo.
Đối phương cười cười, không để ý chút nào: "Không sao, cô là Phong Tĩnh à?"
Phong Tĩnh ngồi xuống, liếc nhìn thấy Tần Tranh cũng đi qua, trực tiếp ngồi xuống vị trí phía sau bọn họ.
Cô ngoảnh mặt làm ngơ coi như không thấy anh.
"Còn chưa tự giới thiệu, tôi tên Trương Văn Hạo..." Trương Văn Hạo đeo một chiếc kính gọng đen, dáng vẻ cũng coi như đàng hoàng. Lịch sự nho nhã, ấn tượng đầu tiên cho người ta cũng không tệ lắm.
"Nghe dì Chu nói cô là bác sĩ?"
"Ừ, đúng vậy."
Phong Tĩnh mất tập trung, nói chuyện câu được câu không với Trương Văn Hạo. Theo anh ta giới thiệu thì anh ta tốt nghiệp học viện cảnh sát đại học B ở Hải Thị, hiện tại đang làm trong ngành công an.
Sự chú ý của cô hoàn toàn chạy chệch. Cô nhìn chằm chằm vào bàn phía sau bọn họ, nhìn Tần Tranh lật xem menu, nhìn anh cầm cốc lên uống nước...
Trương Văn Hạo cười nói: "Cô Phong, tôi cảm thấy chúng ta cũng rất phù hợp, không bằng cứ lấy tiền đề là kết hôn để thử quen nhau?"
Suy nghĩ của Phong Tĩnh bị kéo về, cô nhìn về phía người đối diện, tính toán nói rõ ràng với anh ta: "Anh Trương, tôi..."
Lạch cạch!
Đột nhiên vang lên một tiếng đồ vật rơi xuống đất, ngắt lời hai người.
Trương Văn Hạo sửng sốt, vô ý thức cúi đầu, một chiếc bút chì lăn đến cạnh chân anh ta.
Tần Tranh quay đầu, lạnh nhạt nói: "Thật ngại quá, bút của tôi bị rơi, có thể nhặt lên giúp tôi không?"
Trương Văn Hạo xoay người nhặt bút lên, đưa bút qua: "Của anh."
Tần Tranh cười nói: "Cảm ơn người anh em."
Trương Văn Hạo gật đầu với anh, thuận miệng đáp một câu: "Đừng khách sáo."
"..." Phong Tĩnh giữ yên lặng.
Tần Tranh lại nhân cơ hội bắt chuyện với Trương Văn Hạo: " y, người anh em này, vừa rồi nghe thấy anh nói anh cũng tốt nghiệp học viên cảnh sát đại học B à? Là khoá nào thế?"
Phong Tĩnh không rõ ý đồ của anh, nhưng lại nhạy bén nắm được một tin tức... Trường đại học mà Tần Tranh học là học viện cảnh sát đại học B?
Trương Văn Hạo sững sờ, thuận miệng nói: "À, tôi học khoá mười bảy."
"Khoá mười bảy? Thế học khoa nào?" Tần Tranh lại truy hỏi tiếp.
Trương Văn Hạo lại khẽ giật mình, lập tức đảo mắt: "Này... khoa an ninh thì phải."
Tần Tranh nhướng mày, vẻ mặt không tin: "Hả? Khoa an ninh, thế thì khéo quá, tôi cũng học khoá mười bảy, sao cho tới giờ chưa từng gặp anh ở trên lớp nhỉ?"
"Gì cơ? Sao lại trùng hợp thế..." Trương Văn Hạo xuýt chút nữa thốt lên, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, vội vàng cười gượng hai tiếng nói: "Không, ý tôi là, có thể, có thể là tôi nhớ nhầm rồi, tôi học khoá mười sáu, không, khoá mười lăm."
"Ồ, hoá ra là đàn anh." Tần Tranh lộ ra vẻ mặt bửng tỉnh hiểu ra, nhưng lại ngay sau đó lại nghi ngờ: "Cơ mà, tôi cũng quen rất nhiều đàn anh khoá trên, sao chưa thấy anh bao giờ?"
"Thế, thế à?"
Trương Văn Hạo toát mồ hôi lạnh: "Chuyện này ấy à, chắc là do con người tôi khá hướng nội, bình thường ngoài lúc lên lớp ra thì cũng không ra ngoài xã giao mấy, cho nên chưa gặp qua cũng không lạ..."
Tần Tranh cười cười: "Hoá ra là vậy, thế đàn anh, vừa rồi nghe anh nói hiện tại đang làm việc trong ngành công an, là cục công an thành phố Dương Giang à?"
Trương Văn Hạo mất tự nhiên dời ánh mắt, ánh mắt lập loè: "Không, là ở huyện bên cạnh."
Tần Tranh nhíu mày: "Huyện bên cạnh à, chả trách, tôi mới nói sao lại thấy anh lạ thế. Xin lỗi vì đã hiểu lầm anh."
Trương Văn Hạo âm thầm thở phào một hơi, vội vàng nói: "Không có việc gì không có việc gì, xoá bỏ hiểu lầm là được, tôi..."
"Nhưng mà, vào tuần trước..." Tần Tranh đột nhiên chuyển lời, khiến trái tim anh ta lại lần nữa nhấc lên: "Tôi mới đi công tác bên huyện bên cạnh, người bên đó tôi đều quen, sao chưa thấy anh bao giờ nhỉ? Đàn anh?"
Anh nhấn mạnh.
Trương Văn Hạo bỗng nhiên bật dậy khỏi ghế, căng thẳng nói: "Vừa rồi uống hơi nhiều nước, tôi đi toilet trước..."
Anh ta vừa đi ra mấy bước, Tần Tranh cũng đứng dậy khoác tay lên vai anh ta.
Trương Văn Hạo giật mình một cái, cả người đứng im tại chỗ, không dám động đậy: "Anh... anh em... còn... còn có việc gì à?"
Tần Tranh chỉ cười một tiếng: "Anh em, đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu hỏi thôi."
"Câu... câu hỏi gì?"
Tần Tranh hỏi: "Anh có biết... tội danh của việc giả mạo nhân viên công an là gì không?"
Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của anh lại khiến chân Trương Văn Hạo nháy mắt mềm nhũn.
Vẻ mặt Trương Văn Hạo như đưa đám: "Tôi... sao tôi biết được?"
"Không biết..." Tần Tranh cười khẽ, giọng nói trầm thấp như tiếng ma: "Làm nhân viên chính phủ mà ngay cả điều này cũng không biết, thế thì quá thất trách rồi nhỉ?"
Anh dừng lại: "Nào, mở điện thoại của anh ra, tìm "tội giả danh lừa bịp"."
"Bây... bây giờ?" Trương Văn Hạo quay đầu nhìn về phía anh, lắp bắp.
Tần Tranh mỉm cười: "Đúng, ngay bây giờ."
Trương Văn Hạo đành phải lấy điện thoại di động ra, nơm nớp lo sợ mở trình duyệt web ra, run rẩy tìm kiếm mấy chữ này.
Chờ kết quả tìm kiếm hiện ra, Tần Tranh nhướng mày: "Đọc lên nghe xem nào?"
Trương Văn Hạo nhìn anh lom lom.
Nụ cười của Tần Tranh càng sâu, dùng ánh mắt ra hiệu: "Đọc."
Trương Văn Hạo đành phải bắt đầu đọc: "Điều thứ hai trăm bảy mươi chín của "Luật pháp cộng hoà nhân dân Trung Hoa" quy định, người giả mạo công nhân viên của cơ quan nhà nước để giả danh lừa bịp, xử tù có thời hạn ba năm trở xuống..."
Dừng một lát, lại nhìn sang Tần Tranh.
Tần Tranh nhíu mày: "Còn gì nữa?"
Trương Văn Hạo chỉ có thể kiên trì đọc tiếp: "Trường hợp nghiêm trọng, xử ba năm trở lên... Giả mạo cảnh sát nhân dân để giả danh lừa bịp, dựa theo những điều khoản quy định trên từ nặng..."
Giọng nói đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng, tay cầm di động của anh ta cũng phát run.
"..."
Phong Tĩnh đứng một bên nhìn đến câm nín. Cô quả là đã nhận ra, Tần Tranh sử dụng cách thẩm vấn phạm nhân với anh ta à?
"Sao không đọc nữa?" Tần Tranh nghi hoặc.
Trương Văn Hạo đành phải đọc tiếp. Anh ta há miệng run rẩy đọc xong đoạn giới thiệu về tội danh, rốt cuộc không chịu nổi áp lực mà sụp đổ hoàn toàn.
"Anh! Em sai rồi, em đúng là không phải cảnh sát gì cả! Em nói láo về học viện tốt nghiệp và công việc! Em chỉ là một bảo vệ nho nhỏ, là do mẹ của đối tượng yêu cầu đối tượng của cô ấy nhất định phải là nhân viên công vụ, cho nên em mới..." Khuôn mặt anh ta ủ rũ, ánh mắt xấu hổ cầu xin tha thứ: "Em sai rồi, em cũng không làm chuyện xấu gì khác, xin anh đừng bắt em, em không thể ngồi tù được!"
"Đối tượng?" Tần Tranh hơi nhíu mày nhìn về phía Phong Tĩnh: "Không phải hai người mới xem mắt à?"
Trương Văn Hạo lại thừa dịp anh không chú ý đẩy tay anh ra, chạy trối chết ra khỏi nhà hàng.
Tần Tranh cũng không thèm để ý, đưa mắt nhìn theo bóng lưng đang chạy đi của đối phương, khẽ xuỳ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Phong Tĩnh.
"Tần Tranh, cậu..."
Tần Tranh lại cười mở miệng giành lời trước: "Không cần cảm ơn, với tư cách là bạn học cũ thì nhắc nhở em một chút, để em không bị mắc lừa là điều nên làm."
"Ai muốn cảm ơn cậu!" Phong Tĩnh quả thực phải bị tức cười.
"Hử?" Tần Tranh hình như không hiểu: "Anh giúp em tránh khỏi một cuộc âm mưu, về tình về lý thì chẳng lẽ em không nên cảm ơn anh à?"
"..."
Phong Tĩnh nhất thời á khẩu không trả lời được, hít sâu một hơi ổn định hô hấp rồi nặn ra một nụ cười giả tạo: "Được, tôi cảm ơn cậu."
Cảm giác bất lực khi đối mặt với Tần Tranh hồi học cấp ba lại tới rồi.
"Đừng khách sáo."
Tần Tranh đáp lại một câu, lại ra vẻ lơ đãng hỏi: "Cơ mà, sao đối tượng xem mắt của em đều là thể loại này thế?"
"Tần Tranh, rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?" Cô tức nghẹn cả người, hơi giận nói: "Hôm nay mới sáng sớm đã tìm tới cửa, đi theo tôi cả một ngày, còn... quấy rầy tôi xem mắt."
Ánh mắt Tần Tranh nhìn cô hơi tối, ngừng mấy giây mới nói: "Em không nhận ra à?"
Phong Tĩnh:?
"Nhận ra... cái gì?" Vẻ mặt cô đầy khó hiểu.
Tần Tranh nói: "Anh nhớ lần trước em đã nói, yêu cầu thấp nhất của mẹ em với đối tượng của em là phải thuộc biên chế?"
"Thế thì sao?"
Con ngươi đen như mực của Tần Tranh nhìn chằm chằm vào cô: "Anh cũng là công chức, thuộc biên chế chính thức. Nếu em đã muốn xem mắt thì có thể cân nhắc về anh không?"