Buổi tối 9 giờ nhận công, sau khi ăn cơm tối, liền bắt đầu đem toàn bộ dụng cụ lên xe đẩy đi, để lên trên lầu ký túc xá. Đừng nhìn thường ngày trong phòng bếp không nhiều đồ lắm, nhưng nếu muốn thật sự thu dọn, từ con dao nhỏ đến cái thớt gỗ rồi đến cái máy xay thịt, thực là công trình không nhỏ.
Trong bếp đến từng lọ gia vị cũng phải bọc kín và dán nhãn tên rồi để lên xe đẩy đi cất, Chu Khải vội vàng sắp xếp xong ở bên này, lại đi giúp Lưu Bân.
“Những cái này cho hết vào tủ lạnh đi, bát đũa dao nĩa thìa bỏ chung hết vào một chỗ. Lão Du! Đem toàn bộ nồi niên xoong chảo lên lầu đi!”
Lưu Bân đem xe đẩy đẩy qua đây, chỉ riêng chỗ Du Tiệp bỏ vào là xe đã bị chất như núi.
Chu Khải giơ lên cái chảo kim loại, “Đi, đi trước đi.”
May mắn lão Chúc còn có một gian để đồ ở sát vách, lúc đầu là chỉ dùng để bày dụng cụ đồ ăn các thứ. Tuy rằng không lớn nhưng vẫn có thể cất không ít đồ đạc.
Đem một lượng lớn đồ đạc thả vào trong phòng, Chu Khải một người nâng máy xay thịt có chút lao lực, Lưu Bân liền tiến lên đỡ, giúp Chu Khải mang vào bên trong, trước cửa thì để cái xe đẩy với một đống đồ linh tinh khác. Trong phòng là nguyên cái bàn toàn bát đĩa bình nước cốc chén, đi lại tự nhiên cũng phá lệ cẩn thận.
Đợi được nhà bếp toàn bộ dọn dẹp sạch sẽ, Chu Khải để cho bọn họ trước tiên lên lầu nghỉ ngơi. Rồi lại đợi được Mã Húc Dương mang theo người của công ty vệ sinh xuống phòng bếp, bàn giao lại hết mới đi về, mà khi trở về phòng thì đã là 12 giờ đêm.
Xương sống với thắt lưng đau mỏi khiến hắn nhất thời tâm tư muốn đi tắm cũng không có, trái lại bật máy tính nghe một hồi.
Có người chê cười thói quen uống trà của hắn và cách hắn nói chuyện chẳng khác ông cụ non. Cho nên đại đa số thời gian lên mạng, không phải đang nghe về tướng điệu giọng điệu thì chính là nghiên cứu các loại món ăn, cũng không ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn chút tiết mục người lớn.
Chu Khải ngồi ở sô pha châm điếu thuốc, tự nhiên thấy trên bàn là một hộp lớn bánh đậu xanh.
Mấy hôm trước tại siêu thị mua hai hộp cho thằng cha kia, không biết là ngại nhiều hay không ăn hết mà người nọ nhìn mình cười lộ ra hai lúm đồng tiền bên má: “Này, thưởng cho anh một hộp.”
Chu Khải biết rõ cậu thích ăn bánh đậu, bánh trôi thì phải có vừng; cũng biết rõ cậu ăn mì vằn thắn là phải cho thêm nhiều ớt, cũng thích cho thêm sa tế vào mòn trứng trưng cà chua.
Lúc mới gặp gỡ cũng gần ngày này năm ngoái năm ngoái, chính là nhìn thấy bóng lưng cậu qua khe cửa phòng khép hờ, mái tóc đen bóng, cổ áo khoác ngoài làm hở ra chiếc cổ trắng ngần, mỏng manh. Trong nháy mắt đã trôi qua một năm kể từ ngày đó. Từ thói quen nhìn cậu mân miệng cười lộ ra lúm đồng tiền, biến thành ý nghĩ muốn trăm phương nghìn kế đùa cậu nhìn cậu tức giận; từ đơn thuần nhìn bóng lưng, biến thành ý nghĩ muốn nếm thử hương vị của chiếc cố trắng nõn, thậm chí đem cái bóng lưng này áp trên giường…
Nhìn hộp bánh, Chu Khải còn tưởng rằng ánh mắt mình nhìn chắm chằm hộp bánh thật giống Dư Dương khi nhìn đồ ăn mà cậu thích thú, lại không nghĩ rằng chính mình này lần hình như là khẩu vị thay đổi, không còn muốn gọi đến những số trước đây trong danh mà, trái lại càng muốn đi với một tiểu quỷ cố chấp và đáng sợ nghiêm túc.
Mơ hồ trở mình tỉnh lại, Chu Khải còn chưa mở được mắt ra đã chửi thề một câu.
Eo với lưng chỗ nào cũng cứng ngắc, đau nhức vô cùng.
Tối hôm qua ngoại trừ mơ linh tinh rồi mộng xuân, chính là tại ở nhà bếp trên trên dưới dưới dọn dẹp mà thành ra đến cả trong mơ cũng thấy mình cật lực làm việc. Chu Khải đã không muốn suy nghĩ nữa, điều duy nhất hắn có thể rõ ràng cảm nhận được lúc này, là chỉ cần cử động một chút thôi là cả người như gãy làm đôi. Đã vậy hôm nay đi làm còn phải đem đồ chuyển lại xuống nhà bếp: “… Đm.”
Lưu Bân thấy hắn thế này, không cho hắn chạy lên chạy xuống nữa, chỉ nói: “Cậu đứng đấy chờ tôi mang đồ xuống thì cầm để vào nhà bếp.”
Chín giờ sáng ánh nắng đẹp vô cùng, hắn xốc lại cái nồi đang cầm, nghĩ thầm không biết đến lúc đó còn có thời gian ra ngoài rút điếu thuốc hay không, thẳng đến khi nghe sát vách có tiếng nói “A, lão Mã, còn sớm nha.”
Chu Khải ngồi giữa chồng đồ đạc, một bên đem những dụng cụ giữa trưa cần dùng lấy ra, một bên an tĩnh nghe Chúc Vân Tường cùng Mã Húc Dương nói chuyện.
Hắn biết rõ lão Chúc sẽ ở nhà bếp mắng một nghìn câu Mã chim này nọ, cũng một dạng đó nhưng sẽ ở trước mặt Mã Húc Dương trưng ra một nghìn cái mặt cười. Đây chính là điểm khác nhau giữa Chúc Vân Tường và Du Tiệp.
Cho dù tại lối đi nhỏ bên trong gặp được Lưu Bân lên lấy đồ, Chúc Vân Tường cũng không chút nào lúng túng chào hỏi.
Nhưng lúc Lưu Bân thấy Chu Khải đã dừng lại tay thì liền hiểu rõ hết thảy. Tuy rằng hai người đều không hề đề cập tới, nhưng trong lòng cả hai bây giờ thì đều giống nhau.
Hồi tưởng lại, lão Chúc cùng lão Lưu không cùng quan điểm trong việc tăng tiền lương. Tuy rằng Chu Khải rất rõ ràng, bộ trù chỉ có một, nhưng nếu như ban đầu không phải lão Chúc đã cam đoan với Quan Lệ Dĩnh cùng Mã Húc Dương cái gì, lão Lưu không đến mức rơi vào một phân tiền cũng khó mà thêm. Rõ ràng là cùng một kịch bản tăng lương, trái lại diễn thành tiết mục của một người, hắn tại thời điểm mấu chốt cũng không có nghĩ cho anh em một phát, trái lại anh em đẩy đi.
Nhìn Lưu Bân đang chăm chú chuyển bộ đồ ăn, hắn không biết rõ chính mình làm bếp trưởng là như thế nào, phải chăng hắn thiếu một câu “Xin lỗi”?
Chu Khải dần dần ý thức mình cùng Chúc Vân Tường dường như đang dần khác đi, hướng đi cũng khác nhau.
Nhưng hắn không nghĩ tới chuyện còn có rất nhiều. Hắn không nghĩ tới năm đó hợp đồng lão Triệu đến kỳ, phương thức xử lý không hề phúc đức của bọn họ cũng có một phần chủ ý của lão Chúc; không nghĩ tới lão Du len lén hút thuốc không phải vô ý bị thấy mà là có người đằng sau; không nghĩ tới vài lần mở tiệc chiêu đãi quan trọng thì nhà bếp có vấn đề cũng là có người cố ý là loại…
Đem Chu Khải bức không có đường lui, muốn đổ trách nhiệm, vì hắn biết làm Phó Quản lý mới có thể gia hạn hợp đồng, đồng thời càng có thêm nhiều cơ hội.
Kỳ thực, Chu Khải không phải nghĩ không ra, chỉ là không muốn một mực theo đuổi mà thôi.
Chu Khải miễn cưỡng vươn người, nhìn Chúc Vân Tường đang bận rộn trộn rau như thường ngày.
Xong vòng đầu tiên của tiệc trưa, Chu Khải báo một tiếng, lên lầu đi dán thuốc cao.
“Có sao không?” Chúc Vân Tường đứng ở hai lò xào món ăn, “Nếu không thì cứ đi nằm đi. Dù sao thì giữa trưa cũng không vội, có tôi lo!”
Hắn vẫn là giống như trước đây nói “Có tôi lo “, đứng ở lò nướng cách bếp mình chỉ có một chút. Tuy rằng mỗi đầu bếp đều biết rằng, một cái bếp nấu chênh lệch, hàm nghĩa rất nhiều.
“Đi, ta muộn giờ xuống.”
Chu Khải vẫn là cười đến cùng dĩ vãng một dạng, không ai biết rõ hắn giờ khắc này tâm sự.
Đẳng thang máy thời gian, thình lình nghĩ đến lão Triệu, còn có trước đây sư phụ. Nhiều như vậy năm, chính mình cầm lấy nồi tâm tình còn cùng năm đó làm học đồ thì một dạng, không biết rõ lão chúc có phải hay không cũng vẫn là như thế này?