Cho dù là ở Dusseldorf hay Cologne, Kohl thì cũng thấy người quen, tổng kết lại vẫn là vì nơi này thật nhỏ. Vì đã từng gặp bạn bè ở trạm xe lửa cho nên để tránh lần thứ hai, nên chọn nơi nào xa một chút.
Dư Dương liền nghĩ tới Trier trước tiên. Cái thành phố cổ này ở gần thung lũng Moselle và giáp biên giới Luxemburg, khoảng cách đi từ Messe, Dusseldorf khoảng chừng mất bốn tiếng đồng hồ lái xe.
Phong cảnh dọc theo tuyến đường này vô cùng đẹp, có thể thấy khung cảnh bên rìa của thung lũng cùng với đồi nho ở xung quanh, đường xe lửa chạy uốn lượn quanh những cảnh đẹp nổi tiếng nhất ở “Deutsches Eck” (Góc Đức, Koblenz), cùng với sông Rhine mênh mông cuồn cuồn chảy quanh. Hơn nữa vùng này cũng là một trong những nới trồng nho lâu năm và sản xuất rượu vang trọng yếu của Đức.
Ngoại trừ một cốc cà phê với cái bành sừng bò mua vội vàng tại trạm xe lửa trước khi khởi hành, một đường đi đói bụng, không có cái gì ăn cảm giác thực sự rất kinh khủng.
“Ăn thế còn chưa đủ, cậu rốt cục là cái kiểu thể loại gì hả?”
Đến trạm xe lửa ở Koblenz, Chu Khải thừa dịp vài phút đồng hồ đổi xe, đi vào siêu thị tiện lợi mua một túi lớn đồ ăn uống, phải xếp hàng dài đã khiến bọn họ suýt nữa lỡ xe lửa đi Trier.
Thở hồng hộc ngồi xuống, nhìn Dư Dương lấy đồ ăn ra ăn, Chu Khải mở ra một lon đồ uống, “Đây là chết đói quỷ đầu thai đúng không?”
Tay cầm đồ ăn vặt của Dư Dương dừng lại, phẫn uất nhìn hắn, một ánh mắt có thể giết chết người.
Chu Khải vừa uống vừa cười, “Nhìn tôi làm gì, có thể ăn là phúc, tôi đây là khen cậu mà.”
Nhìn xa xa thấy người kiểm tra vé đi tới, Dư Dương miệng còn nhai đồ ăn, tức giận nói: “Cảm ơn lời khen của anh, nhưng anh tin hay không tôi đem vé tàu của anh xé nát!”
Chu Khải cảm thấy buồn cười, tuy rằng ngoài miệng xin khoan dung, tâm lý thì suy nghĩ ngược lại: cậu cứ thử xem, nếu mà cậu thật sự dám xé nát vé tàu của tôi, cậu quay đầu nhìn lại cũng sẽ thấy cái của cậu bị xé nát giống như thế thôi. Chỉ là câu đùa này nửa thật nửa giả hắn suy nghĩ một chút vẫn là nuốt xuống bụng.
Bởi thời gian xuất phát đã không sớm, đến Trier đã là đầu buổi chiều.
Hai người tại xe lửa cũng ít nhiều ăn vài thứ, lúc này cũng không đến mức đói. Đi từ trạm xe lửa Trier tới, chính là thời gian ánh mặt trời đẹp nhất. Dọc theo đường chính mà đi, không đến mười lăm phút liền có thể thấy một kiến trúc La Mã cổ đại của thành phố: Porta Nigra (Black Gate – Cổng thành Đen).
Porta quả nhiên danh bất hư truyền, được xây dựng bằng một loại đá màu đen, qua nhiều năm tháng thăng trầm của lịch sử, cuối cùng nó thành như hiện tại : một màu đen huyền bí. Chỉ cần ở cửa, liền có thể cảm nhận được.
“Kiến trúc này thật ra được gọi là Porta Nigra, chính là bởi vì màu đen của cánh cồng, và vì trong tiếng Latin nó có nghĩa là màu đen, cho nên cũng được gọi là Cổng thành Đen. Hơn 1800 năm trước, ở Trier, cánh cửa này chính là kiến trúc nổi tiếng nhất.”
Hai người mua vé vào cửa, dọc theo thềm đá nhỏ hẹp cũ nát đi lên cửa thành, Dư Dương nhìn bảng Đức giới thiệu và tóm tắt lại cho Chu Khải.
Xuyên qua từng ô cửa sổ bằng đá, liền có thể quan sát toàn cảnh thành phố cổ Trier, mà bên kia phong cảnh còn là những sườn nói, tiếp giáp với các cao nguyên Hunsruck và những ngọn núi thấp.
Từ Porta đi ra, đường phố ở thành phố cổ này khá náo nhiệt, bên cạnh quảng trường trung tâm chính là nhà thờ lớn Trier. Lại đi tiếp về phía trước, liền tới nơi tổ chức lễ đăng quang của các nhà vua – Hội trường La Mã, mà ẩn nấp đằng sau chính là hoa viên với cảnh đẹp sẽ khiến người khác đỏ mắt
Sau khi phơi thân ngoài đường vào tầm giữa trưa nằng nóng, cả người đầy mồ hôi, Dư Dương sau khi tham khảo bản đồ thành phố, lao lực tìm kiếm địa điểm kế tiếp tên là “Kaisertherme”. (Caesar Baths)
Nhìn cậu đứng ở ven đường lật đi lật lại cái bản đồ để nghiên cứu, Chu Khải mới lên tiếng: “Có được không vậy?”
“Kỳ quái, con đường này trên bản đồ sao lại không có…”
“Đưa tôi xem, chúng ta hiện tại ở đâu?”
“Ở đây, sau đó chúng ta muốn đi chính là cái này… Kaiserthermen, ở bên cạnh…”
Chu Khải đem bản đồ để xuống tử tế, nghiêm túc nhìn một hồi, “Tôi bảo, không phải vừa rồi chúng ta nên rẽ trái sao?”
“Không đúng!…Anh đang nhìn nơi nào thế hả?”
Một người nhìn không hiểu bản đồ tiếng Đức, một người trời sinh không có cảm giác phương hướng, để cùng một chỗ nghiên cứu bản đồ, thực sự có điểm giống một đôi tình nhân ngu ngốc.
Cuối cùng có một ông già người Đức, đã nhìn bọn họ nửa ngày, đi tới đón đầu, dùng tiếng Anh hỏi có phải bọn họ cần trợ giúp không. Sau khi nghe được Dư Dương lưu loát nói một ngụm tiếng Đức, lão già mặt mày rạng rỡ nói rằng: “Ahh! Sie sprechen aber gut Deutsch! ( a, cậu nói tiếng Đức thật tốt!) ”
Đến được nơi cần đến thì bãi tắm đã sáng sớm đóng cửa từ chối tiếp khách. Những bức tường cao ngút mắt nên nghĩ muốn ngắm cũng không thể được.
Tâm lý cảm thấy tiếc nuối, nhưng nhìn một cái hồ tự nhiên ở bên cạnh tường, Dư Dương chỉ chỉ hướng Chu Khải nói: “Ê, chính là cái này.”
Chu Khải hiển nhiên có chút kinh ngạc, “Cái gì?! Không phải nói là bãi tắm lớn sao? Giờ biến thành một vũng nước?”
“Đúng vậy, chính là nơi này.” Thiên kinh địa nghĩa, chính nghĩa lẫm nhiên.
Nhìn Chu Khải không thể tin nổi mà đến gần nhìn, Dư Dương rốt cục nhịn không được ngồi xổm xuống cười ra tiếng.
Người ở phía trước người còn oán thầm: đây chính là nơi quý tộc cổ La Mã tắm rửa? Này cũng quá thiên nhiên!
Một cái ngoảnh đầu, thấy con người phía sau cười đến không thể đứng lên nổi nữa, mới hiểu rõ chính mình là bị lừa.
“Ôi,… tôi không được…” Người ngồi trên mặt đất liên tục xua tay, cười đến nỗi không thở nổi, “Tôi, tôi thuận miệng nói vậy thôi, thế mà anh cũng tun,… Ha ha ha, ôi…!”
“Hay lắm, lừa tôi, ngứa da có phải hay không?” Chu Khải tức giận đi đến đập vào sau gáy cậu một cái, “Đứng lên!”
Dư Dương như cũ ngồi, rất lâu mới yên tĩnh lại.
Thế là tay Chu Khải cũng liền thuận thế dừng lại trên đầu cậu, giữa các ngón tay toàn bộ đều là mái tóc mềm mại, trong lúc nhất thời không buông ra được
Sau khi rời đi bãi tắm, bọn họ đi tìm chỗ ở ngày xưa của Marx*. Không nghĩ tới nhân viên lại nói rằng kiến trúc đang được tu sửa lại bên trong, không để cho khách du lịch vào.
“Được rồi, tình yêu cậu đối với Marx là có bao nhiêu sâu đậm hả?” Chu Khải không đem vài câu oán giận của Dư Dương để ở trong lòng, oai phong đi ở phía trước, “Đi, tìm nơi nào ăn cơm chiều đi, tôi đói sắp ngất đi rồi.”
Khi sắc trời dần dần tối đi, bọn họ ở trung tâm náo nhiệt tìm được một nhà hàng để ăn tối. Chỉ là sườn rán thôi nhưng cách làm lại khác nhau hoàn toàn: mỗi một miếng cắt thành đoạn ngắn được bọc bằng thịt xông khói rồi mới ướp gia vị, thịt lợn thì ở giữa còn được trét thêm mứt quả mang hương vị đặc sắc của Thổ Nhĩ Kỳ. Món phụ là khoai tây thời gian rán vừa vặn, ăn cùng với sốt kem nấm hương vị có thể nói hoàn hảo!
Dư Dương ăn xong mỹ mãn sờ sờ bụng, lại bị Chu Khải cười nói người chả có mấy lượng thịt, sờ tới sờ lui cùng lắm chỉ có vài cái xương sườn? Chẳng qua hắn không để tâm, sau mỗi một bữa ăn no, đều có một loại thỏa mãn khó mà hình dung, ngay cả một ngày mệt nhọc đi đường cũng đều lãng quên.
Sau khi ăn xong đi bộ tới trạm xe lửa mới phát hiện đã lỡ chuyến tàu cuối cùng rồi.
Lùi một bước đành phải chọn đi Koblenz, sau đó lại đổi xe về. Thời gian đi ngược lại, những phong cảnh ban ngày giờ đây đều đã chìm vào trong bóng đêm, nhìn ngoài cửa sổ không thấy ngôi sao nào, Dư Dương dựa vào cửa sổ thủy tinh, một lúc liền ngủ mất.
*Marx chính là Karl Marx, nhà tư tưởng người Đức, hay được gọi chung với Engels ấy.
Porta Nirga
Deutsches Eck (Góc Đức)
Nhà thờ Cologne
Bể tắm