Tối hôm qua không quan tâm đến lò sưởi điện, nên khi sáng sớm người kia bật lên, Dư Dương co rúm trong ổ chăn, duỗi người một cái thôi mà eo đau, thắt lưng đau. Nghĩ đến bị mặt đối mặt làm nhiều như vậy, cuối cùng còn bị Chu Khải ôm đến phòng tắm tắm xong mới ngủ…. Đáng giận, buổi chiều đi làm, mà ban ngày còn muốn làm!
Khác với lần trước đi không nói một lời, bây giờ Chu Khải đang đứng trong phòng bếp hút thuốc. Dư Dương từ trong phòng đi tới, ngẩng đầu liền thấy hắn không mặc áo.
“Dậy rồi?”
Người đang cần thuốc trong tay quay đầu, khói thuốc lượn lờ trong không khí càng ngày càng nhạt dần. Tay cầm thuốc không tự giác hạ xuống, Dư Dương thấp đầu nhẹ lên tiếng.
Chu Khải lại quay đầu mở lò vi sóng, “Anh hâm lại đồ ăn.”
Cúi xuống rửa mặt, thấy dưới cổ áo như ẩn như dấu vết tối qua, đem T-shirt một phát kéo lên, dấu hiệu hoan ái tối hôm qua tất cả đều nhất nhất hiện ra. Chờ cậu thay quần áo đi tới, Chu Khải đã vắt chân ngồi ở bên cạnh bàn chờ, mà phía ngồi đối diện, ở trên ghế đã có sẵn một miếng đệm mềm.
Bởi vì hầu như không tích trữ đồ trong tủ lạnh, mà lại chỉ còn mì ăn liền, nên Dư Dương từ trong tủ lạnh cầm hai chai nước ra, phát hiện quá hạn sử dụng nên đã bị vứt đi ngay lập tức.
Chu Khải đảo mì trước mặt, “Thịt trong tủ lạnh cũng hỏng, anh vứt đi rồi.”
Dư Dương gật đầu, bắt đầu quá trình nhồi nhét thức ăn. Mỗi một sợi mì đều nấu thật tốt, không quá sống cũng không quá nát, còn có thêm một ít thịt băm, mà hương vị thịt lại thật kì diệu, vừa có vị cà chua lại có vị bơ, thật —— không giống bình thường.
“Anh cho thêm cái gì?” Cậu ăn đến không muốn buông đũa.
“Chính là chút thịt em đi siêu thị mua về mà thôi, ” Chu Khải đem mì xoắn lại vào một chỗ, “Chẳng qua anh thấy em yêu ai yêu cả đường đi như vậy anh rất vui.”
“…” Dư Dương một ngụm cắn đứt mì sợi trong miệng, hung hăng liếc nam nhân một cái.
“Được rồi, sáng tuần sau anh muốn đi văn phòng đăng kí, em đi cùng anh đi, nếu không sẽ rất phiền phức, anh nghe không hiểu.”
Công tác ngắn hạn ở Đức chủ yếu giống nhau, visa chỉ có kì hạn 3 tháng, sau khi căn cứ tình huống cá nhân để gia hạn thị thực. Đây là lần thứ ba Chu Khải đi gia hạn, hai lần trước đều là tìm phục vụ sinh người Đức nào đó đi cùng. Mà Dusseldorf cũng có thể cho gia hạn làm việc thêm từ sáu đến chín tháng, nhưng Chu Khải chưa bao giờ phân biệt được, đại khái là nhìn tâm trạng nhân viên ở đó đi? Nhưng mắt thấy từ giờ đến khi hết hạn hợp đồng ba năm còn hơn nửa năm, không chừng đây là lần đi gia hạn cuối cùng cũng đúng.
“Thứ hai em có lớp, ” Dư Dương gắp sợi mì cuối cùng trong bát, hướng Chu Khải cười cười, “Chẳng qua… Nếu chỉ là một buổi sáng, thì không sao.”
Chưa bao giờ cảm thấy ăn một bát mì cũng có thể hài lòng đến thế, hai người đối mặt ăn hết những đồ còn lại trên bàn ăn.
“Đi, đem đĩa dọn đi… Nhìn anh làm gì, em chưa nhìn thấy bếp trưởng rửa chén bao giờ sao?” Chu Khải thình lình nhíu mày cảm thán: “Nói cho em biết, muốn hiểu được một người em cần phải chủ động, chủ động hơn…”
Nghe ra nửa câu sau có ý tứ khác, Dư Dương lập tức đứng lên cắt ngang hắn: “Câm miệng câm miệng! Em cũng chưa nói em không rửa, phiền phức!”
Nam nhân đấu võ mồm đắc thắng thật cao hứng, nghênh ngang trở về phòng tìm quần áo.
Tâm tình tốt chính là có thể cao hứng cả ngày, Du Tiệp nhìn hắn hôm nay đến rửa nồi cũng làm, trêu chọc Chu Khải, “… Lão Chu, mùa xuân không phải còn chưa tới sao?”
Chu Khải không phản ứng, huýt sáo đi xem order, sau đó lau khô tay kiểm tra công việc vài ngày gần đây.
Du Tiệp chưa từ bỏ ý định, mặt dày mày dạn ăn vừa bật bếp rang điều vừa nói với qua đây: “Nói, tối hôm qua bỏ việc đi lêu lổng ở đâu?”
Chu Khải từ trong tay hắn cầm hai hạt ném vào trong miệng, “Ngâm dầu quá lâu.”
Đùa, nói chuyện phiếm không được lại còn bị chê, Du Tiệp lại lấy ra vài hạt, lẩm bẩm một mình: “… Thực sự hỏng rồi?”
Buổi chiều nhận được thư, hầu như lúc nào nội dung cũng giống nhau, chính là nhắc nhở gia hạn đúng thời gian, đồng thời phải chuẩn bị thêm một vài giấy tờ liên quan khác.
Dư Dương tỉ mỉ đọc thư, lại giúp Chu Khải kiểm tra giấy tờ, xác nhận không sai sót gì.
Cục quản lý xuất nhập cảnh Dusserdorf tọa lạc ở phía sau trạm xe lửa, đi từ nhà ăn hết khoảng mười lăm phút đồng hồ, xét thấy hôm nay trời khá lạnh, hai người bọn họ vẫn là lựa chọn lên xe. Đi xe 709 qua hai trạm là tới.
Trên xe có người trò chuyện về thời tiết, thảo luận khi nào tuyết rơi. Chu Khải nghiêng đầu tựa ở cửa xe, thấy trên đường có một rạp chiếu phim, liền mở miệng: “Uy, nhìn cửa hàng này! Em biết rõ đi?”
Đã đi trên con đường này không biết bao nhiêu lần, Dư Dương đương nhiên biết rõ Chu Khải chỉ chính là rạp chiếu phim dành cho đồng giới, “Biết, biết rõ a… Mà như thế thì sao…”
Chu Khải quay mặt qua nhìn cậu, nửa ngày, xì một tiếng cười to, “Em mặt đỏ cái gì? Anh nào đã nói cái gì.”
“… Em nào có a!?” Dư Dương quay đầu không lại nhìn hắn, hai bàn tay nắm chặt.
… Xong hết rồi. Chu Khải này tâm lý nghĩ như vậy, người này tại sao lại ngây thơ như thế a? Luôn là một khuôn mặt vô hại, tính tình lại hiền lành, bị khi dễ đại khái chỉ biết cắn môi trừng mắt, cộng thêm không biết mắng chửi người khác. Nghĩ đến buổi tối ngày đó đem cậu ngồi lên trên, cậu lại rủ mắt quay mặt qua chỗ khác, lúng túng vô cùng, vội vã nói không cần, bên tai đỏ bừng… dáng dấp thật gọi người tâm động.
Chu Khải thanh thanh cổ họng, nỗ lực đem chính mình kéo trở về.
Kết quả thủ tục làm được rất thuận lợi, lần này đụng phải một nam nhân bụng bia, hợp đồng công tác cùng các văn kiện khác đều nhìn sơ qua, liền đem gia hạn thị thực thêm một năm.
Từ cục đi ra mới hơn chín giờ, không có ăn bữa sáng tử tế, thế là mua bánh mì và lạp xưởng ở sạp trước trạm xe. Dư Dương một bên ăn lạp xưởng, một bên nghe Chu Khải đề cập hợp đồng sang năm đến kỳ.
“Hợp đồng của bọn anh, đều là ba năm kí một lần. Khi đó Triệu trù… Anh cho rằng hắn không muốn tiếp tục, cho nên mới…”
Chu Khải như có như không cười, “Nói như vậy nói mà thôi, Mã chim ban đầu còn không xét đến khía cạnh lão Triệu làm lâu nhất, lai lịch, hiện tại cái nhà bếp này hắn quản. Nếu anh là hắn, cũng muốn bảo Tào Kiến Quốc đổi một nhóm đầu bếp mới, sau đó mình quản.”
Dư Dương dừng lại, cúi đầu không hé răng.
Chu Khải tựa hồ đối ba năm hay bốn năm không mảy may quan tâm, “Cái nơi này, ít đi một năm cũng không phải là chuyện xấu.”
Dư Dương khẽ lên tiếng, lại bắt đầu một ngụm một ngụm ăn, thẳng đến khi ăn hết sạch.
Đem cái đĩa duy nhất ném vào thùng rác xong, cậu nói: “Trở về đi.”