Hôm nay chính là ngày cuối cùng, chìa khóa ký túc xá cùng nhà bếp đã chính thức trả lại, tiền tăng ca đã thanh toán. Trên thực tế, một tuần trước đấy hắn cũng đã không xuống phòng bếp nữa, mà bắt đầu thu dọn phòng, áo khoác dày mùa đông cùng các đồ khác không để lại được toàn bộ đóng thùng gửi về, còn lại thì đóng lại gửi qua Duisburg.
Rõ ràng chỉ là đi trả lại cái chìa khóa, thế mà cố tình đến khuya mới đứng trước cửa nhà Dư Dương, tim đập thình thịch, “…Này, mau tới mở cửa cho anh!”
Dư Dương kinh ngạc, hắn trái lại cười xấu xa nói: “Anh đây tới làm mì vằn thắn cho em.” (Nguyên bàn là lão tử, nhưng mình không thích o_o)
Đi trạm xe lửa đường 704 hiếm khi bị muộn giờ. Sau khi hút xong một điếu thuốc, Chu Khải nghe Lưu Bân nói chuyện tuần này ở nhà ăn.
“Này hai ngày cậu không ở đây, Mã chim này lập tức càng bắt ép người hơn trước, mỗi ngày đều xuống phòng bếp chỉ đông chỉ tây. Người mới đến thấy thế rất không muốn nghe lời.”
Chu Khải rất ít khi nghe lão Lưu chửi thề, lúc này cũng cười một cái: “Mới đến, cái gì cũng không hiểu, không sao.” Tưởng Mã Húc Dương đợi lâu như vậy, thật không dễ dàng khiến tào kiến quốc nhả ra, phải vội vã đem cái đinh trong mắt đuổi đi, chẳng phải là vì ngày này sao?
“Lão Chúc vẫn tốt chứ?”
“Hắn a…” Lưu bân suy nghĩ một chút, “Cho là vậy đi.”
Hôm trước còn nghe Quan Lệ Dĩnh nói cuối tuần này nhà ăn cùng nhau ăn uống hội họp, phỏng chừng là chuẩn bị cho lão Chúc lên quản lý. Dù sao, muốn trông cậy họ Dương mới đến kia tiếp quản công việc ít nhiều cũng phải vài năm nữa, có người nói vài ngày trước hắn lấy bếp xào xáo gì đó, kết quả làm hỏng ba chén thịt gà, xanh cả mặt. Bếp tổng quản lý chuỗi nhà ăn gì chứ, nói ra người ra lại cười rụng răng.
Nghe Chu Khải nói không dự định tức khắc về nước, lưu bân lo lắng chỗ ở cho hắn, “Hiện tại sống bên ngoài có thuận lợi không? Sau này dự định làm gì?”
“Không sao, sau đó thì… Đi chơi các nơi thôi.”
“Nếu như là ở lại Duisburg thì càng thuận tiện!”
Chu Khải cười: “Không phiền, ở đâu mà không phải sống, Duisburg lại không xa.” Huống hồ, nhà có cừu* em ở chỗ nào thì tôi ở chỗ đó.
( Chữ cừu 羊 này và chữ Dương 洋 cùng đọc là yáng nên chắc tác giả đang chơi chữ),
Lên xe, hắn vỗ vỗ vai Lưu Bân, “Hôm nào kêu lão Du đi ra ngoài ăn cơm!”
Đại khái từ mỗi ngày bận rộn làm việc xong một phát dừng lại thực sự không thích ứng nổi, Chu Khải hiện tại sâu sắc cảm nhận được điểm này: mỗi ngày đều ngủ đến khi nào tỉnh thì tỉnh, không có thói quen ăn bữa sáng, đến giờ cơm trưa thì hai tay trống trơn, thình lình nhớ lại cảm giác hai tay liên tục phải làm việc.
Con dao hay dùng hiện giờ đang ở trong phòng bếp Dư Dương, mỗi mua đồ làm cơm cho Dư Dương khiến Chu Khải cảm giác mình sắp biến thành người chồng của gia đình.
“Đều là nấu cơm, cho em một bàn cơm hay cho em một người nấu cơm không phải đều như nhau à?”
Dư Dương ăn một bàn đồ ăn, tâm tình thư sướng lắc lắc chân.
“Như nhau là như nào…” Chu Khải ngồi đối diện đã ăn xong, buông bát đũa xuống, nghiêng đầu Dư Dương hào hứng thưởng thức tay nghề của mình, “Người khác cầu cũng không được đấy, có biết không?”
“Vậy trước đây anh đều là làm bừa cho em ăn à?”
“Em chả hiểu cái gì!” Chu Khải bóp nhẹ gáy mình, “Ăn xong rồi rửa chén đi.”
“Không được không được, ” Dư Dương buông bát liền lên trên sô pha nằm, “Hôm nay em mệt lắm, rửa không nổi…”
“Nhanh đứng lên, đừng có mà giả vờ!” Chu Khải đưa chân xuống dưới đùi Dư Dương nhấc lên, Dư Dương rên hai tiếng, không động đậy.
Biết rõ gần đây trong trường học nhiều, có lúc Chu Khải buổi tối tỉnh dậy thấy cậu còn sáng đèn đọc sách cũng là chuyện thường, thật không hiểu học đại học ở Đức khó khăn như nào mà cậu lại thành thế này?
Mà Dư Dương lại lo lắng cho Chu Khải, lo lắng hắn ở nhà nhàm chán, lại phỏng đoán hắn có hay không còn chú ý chuyện nhà ăn. Dù sao Dư Dương có thể lý giải, một đầu bếp mà giờ lại không còn nấu nướng nữa thì là cái tâm tình gì, mà Chu Khải sở dĩ không lập tức về nước để bao giờ visa hết hạn thì mới trở về, cũng bởi vì mình.
Vài ngày trước, Dư Dương buổi tối đi làm về, thấy Chu Khải ở nhà bếp mài con dao, nghiêm túc mà cẩn thận một chút cũng không giống đang thất nghiệp.
Cậu giật mình, nói: “Chu Khải, em đói.”
Nam nhân kinh ngạc quay đầu lại: “Em không ăn cơm ở nhà ăn à?”
“Ăn, không ngon, không ăn no, ” Dư Dương tựa ở bàn bếp hướng hắn cười, “Làm cái gì cho em ăn đi.”
Chu Khải một bên vui đùa nói cậu có nuôi ăn thế nào cũng không đủ, một bên vui vẻ đi mở tủ lạnh.
Người nằm ở trên sô pha từ từ nhắm mắt khẽ kêu hai tiếng, cứ tiếp tục thế thật sự có thể lăn ra ngủ. Chu Khải ngồi cạnh, đem đầu cậu ôm lên, khiến Dư Dương có thể thoải mái nằm trên đùi mình.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng trong phòng yên tĩnh có thể nghe rõ ràng, Chu Khải cúi đầu có thể thấy hắn đôi mắt đang nhắm lại, hốc mắt bởi vì vài ngày thức đêm đọc sách mà thêm một tầng bọng mắt.
“Cuối tuần cùng anh đi nhà sách.”
“… Ưm?” Dư Dương ngủ có điểm mơ hồ, không mở mắt.
“Muốn tìm một quyển sách dạy nấu đồ kiểu Tây, nhàn rỗi thì học thử xem.” Này cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến mình lúc đầu chọn tới nơi này.
“Ưm…”
Dư Dương đại khái là mệt mỏi, chỉ hơi nhích người, tìm tư thế thoải mái ngủ.
Hai người cứ như vậy ngồi trên sô pha, híp mắt nghỉ ngơi không biết bao lâu, Dư Dương chỉ nhớ rõ đang ngủ thì bị Chu Khải nhẹ nhàng lay tỉnh, sau đó không tình nguyện mang một đầu tóc rối bù đi đánh răng đi tắm, mới trở lại trên giường tiếp tục ngủ.
Cũng may sáng thứ hai không có lớp, một người lười biếng còn đang ngủ thì người bên cạnh đã dậy rồi.
Chu Khải sáng nào cũng giống nhau, đứng cạnh cửa sổ nhà bếp hút thuốc.
Dư Dương nắm tóc nhíu mày, đi vào buồng vệ sinh không quên hô một câu với người trong phòng bếp: “… Lại hút thuốc buổi sáng, cẩn thận liệt dương chết anh!”
“Chết đầu em, lúc nguyền rủa người khác đã bao giờ tự nghĩ bản thân mình chưa?”
“…”
Mặc kệ hắn trêu chọc, Dư Dương đem mặt ghé vào vòi nước liền tỉnh táo không ít.
Trong phòng bếp không lâu liền truyền ra tiếng trứng gà chiên, thanh âm nồi chảo loạt xoạt loạt xoạt nghe lâu hóa ra cũng êm tai. Bát canh thừa tối hôm qua không biết lúc nào đã được rửa sạch, chỉnh chỉnh tề tề đặt trong giá cho ráo nước.
Bình thường lúc mới rời giường luôn là lúc Dư Dương tính tình xấu nhất, nhưng hôm nay trái lại hình như có chỗ nào không giống.
Tâm lý tự nhiên vui vẻ như là nở hoa, chạy qua ôm nam nhân hôn một cái, “Biểu hiện không tệ, thưởng anh!”
Chu Khải thấy cậu bất thường cũng đứng hình ba giây đồng hồ, sau đó bưng trứng gà cùng sữa bò lên bàn, “… Đừng gây phiền phức cho anh, một lúc nữa không phải còn đi học à!?”
Dư Dương nghe rồi không giận mà cười, lắc đầu ngồi xuống ăn điểm tâm.