Giơ một tay ra, không ngờ lạ lấy điện thoại Chu Khải ở dưới gối lên, chưa đến 7 giờ, nhắm hai mắt lầm bầm: “… Ngô, nói không nên để điện thoại dưới gối, lại còn không tắt máy…”
Chu Khải cười cười, lời này hắn chỉ nghe hai người nói với hắn câu này, một người là “Lão thái thái” trong nhà, còn lại chính là Dư Dương.
Đêm qua ở sô pha bất tri bất giác ngủ mất, thẳng đến hừng đông Dư Dương xem sách xong, mới bị đánh thức lên giường đi ngủ.
Người phải ôn tập cả đêm hiển nhiên vẫn chưa tỉnh, trở mình rồi tiếp tục ngủ. Hắn luôn là sợ nhiệt tham mát, từ sau khi Chu Khải đem lò sưởi điện qua, Dư Dương mặc dù mùa đông cũng không đắp chăn tử tế, tựa như lúc này hơn nửa lưng đều hở ra, để lộ ra sống lưng, xương bả vai theo hô hấp nhẹ nhàng mà nhấp nhô.
Chu Khải hút xong thuốc, thay cậu đắp lại chăn, chính mình cũng theo đó chui vào.
Thói quen bị nam nhân từ phía sau ôm lấy như thế này, Dư Dương khẽ rên rỉ, nhưng vẫn nhắm hai mắt ngủ.
Chu Khải không buồn ngủ, ngón tay từng chút từng chút men theo khuỷu tay thong thả di động, cuối cùng tìm được lòng bàn tay cùng ngón tay Dư Dương, vuốt ve từng đốt từng đốt. Buồn ngủ còn bị người quấy rầy, quấy đến không cách nào an tâm, bất mãn dùng vai đẩy đẩy người phía sau. Chu Khải thấy chơi vui, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng than thở một câu, “Có thể ăn có thể ngủ, thế nào dưỡng mãi không béo?”
Chuyện nhà bếp, Chu Khải tận lực khách quan nói Dư Dương nghe. Chỉ là không nghĩ tới từ khi Mã Húc Dương từ quốc nội trở về, tin đồn tìm đầu bếp mới liền theo nhau mà đến. Tin kiểu này trước giờ lúc nào cũng truyền đi nhanh, Dư Dương ở nhà ăn chà đĩa ngẫu nhiên nghe được, phiền muộn nói không ra lời. Cậu không biết rõ Chu Khải có hay không vẫn còn bị lừa dối, vài lần nghĩ muốn nhắc đều ngạnh tại yết hầu, cuối cùng khi Chu Khải biết rồi, phản ứng lại vô cùng bình thản.
Bọn họ ở Thành Cổ ăn cơm ở một nhà hàn Tây Ban Nha, Chu Khải một bên múc cơm hải sản trong đĩa, một bên đạm mạc nói hắn sớm biết rồi, dường như chuyện không liên quan, “Chuyện này vẫn là lão Triệu nói cho anh biết, nói thật đúng lúc, lão Chúc giúp bọn hắn tìm đầu bếp này, vừa vặn là bạn của bạn của lão Triệu.”
“Chúc trù…?”
Cái biếu tình nghiến răng nghiến lợi lại căm giận bất bình của Dư Dương, Chu Khải nhìn có hơi lạ lẫm.
Hắn buông xuống dao nĩa xoa xoa miệng, “Kỳ thực cũng bình thường, tìm ai cũng thế, lão Chúc giật dây giới thiệu người quen thì vẫn là đáng tin hơn.”
“… Thế cũng không thể sau lưng phá? Này không phải là giúp Mã chim chỉnh anh sao!?”
Dù rằng hắn nỗ lực đem sự tình miêu tả thành lẽ đương nhiên, nhưng biết rõ chân tướng Dư Dương so với trong tưởng tượng của hắn còn tức giận hơn. Nhìn người kia cau mày, ngay cả đồ xếp trước mặt cũng không muốn ăn, Chu Khải thình lình có điểm thụ sủng nhược kinh, vội vã nói: “Uy, không cần tức giận như vậy đâu?”
Chính mình đến tột cùng tại vì cái gì mà tức giận, Dư Dương chính mình cũng không rõ. Là vì Chu Khải mà bênh vực kẻ yếu, hay là khinh thường Chúc Vân Tường phía sau lưng giúp đỡ giật dây bắc cầu, hay là ý thức được cứ như vậy, hợp đồng công tác thực sự chỉ còn lại không đến nửa năm? Trước đây mặc kệ chính khó khăn thế nào, hắn đều có thể ba hoa một lúc đã gỡ bỏ tất cả u sầu, nhưng hiện tại trước mắt người gặp khó khăn là hắn, chính mình có thể vì hắn làm được gì đây? Dư Dương nhíu mi, nguyên lai chính mình ngoại trừ tức giận thay hắn, cái gì cũng không làm được.
Đêm đó cùng Mã Húc Dương cãi nhau ầm ĩ, phiền muội giống như mảnh vải mỏng đã kìm nén bao lâu cuối cùng cũng bị đốt cháy.
Bởi vì nhà ăn làm việc bận bịu đến mười rưỡi, lại bị yêu cầu tăng ca 1 tiếng, đem bàn ăn ở lầu hai dọn dẹp sạch sẽ mới được đi. Có hai nữ sinh sống khá xa nên muốn xin về trước, chậm nữa sẽ không có xe về, kết quả bị Mã Húc Dương một câu cự tuyệt.
“Biết rõ gần đây đông khách cũng không sắp xếp thêm vài người sao? Cũng là hai cô gái, đến lúc đó không có tàu về, tiền xe quản lí sẽ trả sao? Gọi anh một tiếng Mã quản lí là xuất phát từ lễ phép, nhưng cũng đừng khinh người quá đáng!”
Nhìn quen Dư Dương bình thường hiền lành, khó có được thấy cậu trắng trợn phát tác thế này, mấy học sinh công đều bị cậu làm hoảng sợ hai mặt nhìn nhau, ngốc nửa ngày mới bắt đầu khuyên vài câu.
Nhà bếp vừa vặn kết thúc công việc, đám người Chu Khải đang ở dưới lầu chờ thang máy, nghe được trên lầu huyên náo đến không thể tin được. Cùng Chúc Vân Tường lên lầu nhìn, người đang cùng Mã Húc Dương cãi đến đỏ mặt tía tai không phải Dư Dương thì là ai?
“Này… Có chuyện gì thế, có lời gì không thể từ từ nói?” Chúc Vân Tường tiến lên chen vào nói, kéo Dư Dương đang nổi nóng ra khuyên nhủ: “Tiểu Dư cậu bớt hai câu…”
Dư Dương rất không thân thiết hất tay Chúc Vân Tường, không chỉ không cảm tạ, ngược lại là một khuôn mặt không vui.
Chu Khải đứng sau trong lòng nói thầm, may mà trong nhà ăn không có khách, bằng không còn không phải là làm trò cười cho người ta?
“Được rồi được rồi, đều 11 giờ rồi, dừng lại đi, ” Chu Khải đi tới vỗ vỗ vai Mã Húc Dương, “Đừng cùng đứa nhỏ tính toán, cùng lắm thì bắt làm xong rồi về.”
Trải bậc thang đến trước mắt rồi, Mã Húc Dương đành phải thuận thế đi xuống, sai người dọn dẹp lầu hai sạch sẽ.
Dư Dương cúi đầu không nói một tiếng, bàn tay nắm thành nắm còn chưa hoàn toàn buông ra, giẫm sàn chạy lên lầu hai. Giỏi thật, không nghĩ tới tên cứng đầu như vậy, không đầu không óc mà lại cãi với Mã Húc Dương đến tức giận như thế.
Tại phòng nghỉ thay quần áo xong, Dư Dương đi ra cửa bên, thấy Chu Khải dựa vào cạnh cửa chờ hắn.
“Tức giận không ít a,” ngồi trên xe lửa về Duisburg, Chu Khải ngắm nghía cậu, “Cùng hắn cãi nhau, không muốn làm nữa sao?”
Nguyên bản vốn mất hứng, nghe Chu Khải nói như vậy, Dư Dương càng không có tâm tình nói chuyện.
Chu Khải tâm lý hiểu rõ cậu vi cái gì phát tác, nói đến nói đi vẫn là vì chuyện của mình, tuy rằng chính mình rất không muốn nghiêm túc nói chuyện này, Dư Dương trái lại nuốt không xong cục tức này.
“Tiền boa tuần trước vẫn chưa đưa, người ta kiếm cái công cũng không dễ dàng, tiền thì em cũng không thèm tính toán, chính là không quen nhìn hắn được một tấc lại muốn tiến một thước bắt nạt người! Dù cho hắn làm chủ nhà ăn, thì chuyện của nhà bếp lúc nào đến phiên hắn khoa tay múa chân? Bọn họ dựa vào cái gì vứt anh sang một bên lén lút tìm người? Còn có Chúc trù…”
Chu Khải an tĩnh nghe, sau đó ngắt lời nói: “Lão chúc đến kéo em là giúp đỡ, em nhìn không thấy sao?”
“Ai khiến hắn ra vẻ người tốt?”
Nhìn cậu khuôn mặt dáng dấp chính trực, Chu Khải giật mình rồi cười to.
“Có cái gì buồn cười? Anh có thể nghiêm chỉnh nghe em nói không!”
Hắn vươn tay, đem gia hỏa đang tức giận bừng bừng ôm vào trong lòng, thừa dịp không ai để ý nghiêng đầu qua hôn trán cậu, “Đồ ngốc, dù cho em đem hắn đánh cho tàn phế cũng chỉ có hại thôi, sau này nói chuyện trước tiên phải suy nghĩ hiểu không? Sau này không cho phép như thế nữa.”
Dư Dương không động, mũi lại hơi xót, chỉ nói: “Em chỉ là không muốn anh chưa thành công đã trở về nhanh như thế?”
“Thành, thành…” người phía trên không biết có biếu tình gì, chỉ tự biên tự diễn nói tiếp: “Chẳng qua hôm nay anh rất vui vẻ, thực sự.”