Tạ Sở xoay người muốn đi, vươn tay giữ nắm cửa, Úc Thiến sau lưng nhàn nhã khiêu khích,"Sao vậy? Sợ tôi ăn thịt anh à?"
Ngạo nghễ khinh thường.
Tạ ảnh đế đứng thẳng lưng xoay đầu, lược bỏ nụ cười khinh thường, ha ha hai tiếng,"Tôi lười nhìn thấy cô thôi."
Úc Thiến khoanh tay, cười cười.
Bầu không khí quái lạ bức người nổi giận, Tạ Sở bực mình tháo kính đen, trầm giọng hét,"Úc Thiến, chưa đủ sao, cầm lên được bỏ xuống được, những lời này cô chưa từng nghe hả?"
"Tôi thừa nhận trước đây đã làm một số việc không đúng, đối xử tệ với cô, nhưng giữa chúng ta chấm dứt từ lâu rồi ." Hắn hít sâu một hơi,"Đừng làm tôi chán ghét cô thêm nữa."
Úc Thiến vẫn là dáng vẻ kia,"Chẳng lẽ trước đây chúng ta có bên nhau sao?"
"......" Tạ Sở xanh mặt,"Đồ thần kinh !"
Úc Thiến vén một lọn tóc ra sau tai, tự giễu thầm, nếu không có bệnh, tại sao vẫn không thể buông bỏ cái tên vô lương tâm anh chứ.
"Uống ly nước rồi hẳn đi nhé?"
Tạ Sở thấy cô tự nhiên trở nên bình tĩnh, có hơi nghi ngờ, ngoài cười nhưng trong không cười nói,"Thôi khỏi, tôi sợ uống nhầm thuốc độc lắm."
Úc Thiến cười nhạo,"Anh cũng biết sợ nữa à."
Bình thường người khác kích hắn như thế nào, hắn cũng chẳng thèm so đo, nhưng Úc Thiến kích hắn lại khác, hắn không quen thấy cô nắm thế chủ động, lại càng ghét cái dáng vẻ tùy tiện không quan tâm gì cả của cô.
Nốc cạn ly nước, Tạ Sở đặt ly xuống bàn, đầu lưỡi quét một vòng khoang miệng,"Úc Thiến, chuyện năm đó cho tôi xin lỗi."
Úc Thiến mày liễu khẽ nhúc nhích, đồng tử bên trong cặp mắt đẹp lóe lên chút ánh sáng nhạt, tỏ chút kinh ngạc.
Tạ Sở bảy năm trước là một người rất kiêu căng, lúc nào cũng hất mặt trên trời, kể cả khi bị cô bắt gặp bắt cá hai tay, dù lỗi của anh rành rành ra đó cũng chưa từng mở miệng xin lỗi.
"Nhiều năm rồi, ai cũng đã trưởng thành, đâu nhất thiết vì chuyện xưa mà khiến gà bay chó sủa." Tạ Sở thân thể hơi cong, lại gần nhìn cô gái từng yêu,"Chúng ta mạnh ai người nấy sống , không phải vẫn rất tốt."
Úc Thiến cong khóe miệng, chớp mắt một cái đã biến mất,"Xem ra anh sống rất tốt."
Cô gái trước mặt vẫn xinh đẹp xuất sắc không có một dấu hiệu lão hóa, càng thêm vẻ thuần thục tao nhã hơn trước, Tạ Sở buông mắt đánh giá cô, định trả lại một câu "Cô cũng sống rất tốt mà".
Nhưng Úc Thiến không để hắn nói, bước đến gần cửa sổ.
Trong căn phòng sang trọng, mười ngón tay từng đan xen, gần gũi thân mật, cũng từng vụng về thề nguyện cả đời không chìa lìa, những ngày xưa đáng xấu hổ.
"Coi như tôi cầu xin cô, đừng quấy rầy tôi nữa."
Hắn không muốn trải qua cuộc tình trúc trắc như trước lần nào nữa, bởi vì Úc Thiến, hắn bị Úc gia liệt vào sổ đen, các loại bôi đen thay nhau xuất hiện, quả thực như ác mộng.
Danh Sách Chương: