Tụi bạn học thời phổ thông sau mười năm tự nhiên rủ rê Úc Trạch họp lớp, anh không phản hồi.
Anh không phải loại người lún sâu trong hồi ức, càng không bao giờ hối hận, luyến tiếc, những kỷ niệm vui buồn yêu ghét trong ba năm đó, tất cả đều bị che lấp bởi chữ, biến.
Chu Tử Tri mới sang London một tuần mà anh đã nhớ cô da diết.
Cho nên trong lúc ký tên văn kiện rất tự nhiên mà ghi lên ba chữ Chu Tử Tri.
Úc Trạch nhìn chằm chằm cái tên, có chút dở khóc dở cười.
Đứng cách đó không xa Triệu Như liếc nhìn, đẩy đẩy kính mắt, duy trì trạng thái bất biến, như thường lệ báo cáo lịch trình đã sắp xếp.
"Kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường?" Úc Trạch dao động,"Khi nào?"
Triệu Như nói,"Mười giờ sáng ngày thứ sáu ạ."
Úc Trạch khẽ gõ mặt bàn, chầm chậm, có tiết tấu, thầy đã đích thân mời anh, không thể làm lơ.
"Boss, có cần chuẩn bị gì không?" Triệu Như có chút suy nghĩ cho ông chủ, ví dụ như một bộ đồ tô thêm phần tri thức phong độ vững vàng, chứ quần áo thường ngày thì cứng nhắc quá, đương nhiên cũng sẽ chuẩn bị bản thảo diễn thuyết.
Úc Trạch hoàn toàn không nghe thấy,"Ra ngoài được rồi."
Triệu Như co rút khóe miệng, vừa đi vừa nghĩ, nhìn boss không giống thất tình lắm, giống như nhớ thương quá độ mà phát bệnh hơn.
Cô biết một thư ký mà bận tâm chuyện tình cảm của ông chủ là tối kỵ, chỉ cần nhắc nhở ăn cơm đúng giờ này nọ thôi , nhưng cô nhịn không được càng ngày càng hiếu kì, có thể khiến Úc Trạch nóng ruột nóng gan đến tột cùng là cô gái thế nào.
Lúc đóng cửa còn nhìn trộm một cái, người kia chống cằm, suy tư "Không biết cô ấy đang làm gì nhỉ, có nhớ mình không", tràn trề hơi thể si tình.
"......"
Ánh mắt bỗng nhiên chiếu lên, Triệu Như lạnh sống lưng, nhanh chóng chuồn mất.
Úc Trạch xem lịch, nâng tay nhéo mi tâm, áp chế những nghĩ suy đang cuồn cuộn trong tâm trí, cầm văn kiện lên tiếp tục công việc.
Thời gian qua thật mau, đợi đến lúc Triệu Như gõ cửa tiến vào lần nữa, đã hơn sáu giờ.
"Boss, đã đến giờ hẹn ăn bữa cơm với Ngô tổng ở khách sạn Holy Land Ireland."
Úc Trạch đỡ trán xoa đầu vài cái,"Hoãn đi"
Triệu Như tỏ vẻ liệu sự như thần,"Đã hoãn."
"......" Úc Trạch ngẩng đầu nhìn trợ lý của anh,"Đang đợi thưởng lương hả?"
Triệu Như khóe miệng run rẩy,"Dạ, không có."
Úc Trạch đứng dậy đi ra, Triệu Như bước nhanh mở cửa trước, nếu không nhìn bộ mặt nghiêm chỉnh như giáo viên chủ nhiệm thì không khác gì mỹ nhân mềm mại không xương làm động tác vung khăn tay "Hoan nghênh gia lần sau lại đến"
Thành thị vẫn như thế, không bớt ồn ào náo động, càng sẽ không vì thiếu ai đó mà thay đổi.
Bình thường tan làm là đến chỗ Chu Tử Tri, nếu cô bận rộn ở phim trường, anh sẽ an vị trong xe đợi, dần dần thành bản năng, mấy ngày nay chạy đến rồi lại không có việc gì quay về.
Danh Sách Chương: