• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Đây chính là "không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn".

Khâu Dung vốn chướng mắt Trần Viễn, nhưng sau khi nhìn thấy Tạ Sở, so so sánh sánh, đã cảm thấy thuận mắt hơn nhiều .

Dù sao Trần Viễn tuy tuổi còn trẻ, sự nghiệp chỉ mới bắt đầu, gia thế bình thường, nhưng quý ở nhân phẩm không có vấn đề, gặp chuyện tác phong cũng tốt.


Tạ Sở lại khác.

Hiện tại đàng hoàng, không có nghĩa những việc từng phát sinh không tồn tại.

Khâu Dung nghiêm mặt, "Sao cậu ta lại đến đây ?"

Úc Thành Đức nói, "Tôi gọi đến đấy ."

"Ý của Thiến Thiến."

Khâu Dung không tin, "Con bé bảo vậy hả ?"

"Còn phải nói ra sao?" Úc Thành Đức nói, "Trên mặt con bé viết rành rành kia kìa."

Ông đến thăm Thiến Thiến một thời gian, mỗi ngày đều chạm mặt Tạ Sở, mọi chuyện đều nhìn thấu.


Sinh nhật năm nào chẳng có, cũng không nhất định tổ chức náo nhiệt, y theo suy nghĩ cá nhân Úc Thành Đức, người một nhà tụ họp ăn bữa cơm là đủ, nhưng ông họ Úc.

Ngay cả bữa tiệc sinh nhật cũng phải suy nghĩ đến danh tiếng, công việc làm ăn của gia tộc, trở thành nơi giao lưu với các bên đối tác, bạn bè và các nhân vật quyền quý nổi tiếng.

Một người bạn lâu năm đến, Úc Thành Đức cất bước nghênh đón, "Đã lâu không gặp."

Khâu Dung cũng đi chiêu đãi khách nhân, không rãnh nghĩ nhiều nữa.

Mấy năm trước bà còn rối răm, than thở, hiện tại bình tĩnh hơn nhiều , một năm rồi lại một năm, bà cũng già rồi, con cháu tự có con cháu phúc.

Tạ Sở bước vào đến giờ vẫn luôn trơ trọi đứng một mình một góc, người giúp việc thỉnh thoảng đi ngang qua, nhìn nhìn, sau đó cúi đầu bước nhanh, cái này gọi là gieo gió gặt bão, đáng đời, sớm biết có ngày hôm nay lúc trước cần gì phải làm vậy. Người làm cũng khinh bỉ Tạ Sở, tuy không thể hiện ra mặt ngoài nhưng không hề cho anh cái nhìn hài hòa.

Tạ Sở hai tay đút túi quần, nhàm chán lại lúng túng, nhưng anh không để lộ ra, trên mặt trước sau vẫn thong dong tùy ý, dầu gì cũng là ảnh đế.

Ngày hôm qua nhận điện thoại Úc Thành Đức, Tạ Sở có chút kinh ngạc .


Thời gian trôi qua quá nhanh, trong lúc lơ đãng mọi thứ đã trở thành quá khứ, anh và Úc Thiến đã làm hàng xóm gần hai năm, trong khoảng thời gian đó anh leo lên bò xuống sân thượng không dưới mười lăm lần.

Cơ hồ đều là vì Úc Thiến ngã bệnh.

Mạng lớn, vận khí tốt, anh còn sống, thật tốt .

Tạ Sở thở dài, cũng khi đó anh mới biết, Úc Thiến bởi vì sảy thai lúc trước mà cơ thể bị tổn thương.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang