“Giờ ta sẽ gọi ngươi là Plein, giờ ngươi là thú nuôi của ta.”
[Đã mở khóa hệ thống Thú Nuôi
Vì gặp trục trặc kỹ thuật nên không gian thú nuôi không thể hoạt động
Thiết lập khế ước với thú nuôi bắt đầu.]
Một tia sáng chiếu lên nối giữa Plein và Leon, lúc sau một luồng âm thanh nho nhỏ làm Leon giật mình.
‘Cảm… ơn…’
“Hô hô giống cái? ngọt, giọng này ngọt, nghe chẳng khác gì ca sĩ a? Cơ mà từ từ, sao con này nói tiếng Việt? đựuuuuuuuuu, Hệ Thống chú phiên dịch ác lắm, mém tí nữa ta có ý đồ với con rệp này rồi.”
Leon nhẹ rùng mình, hắn lắc lắc đầu. “Lại bị thằng Kaiz lây rồi, thằng này nổi tiếng ăn mặn, đáng sợ thật.”
Thế giới xung quanh dần chậm lại, Leon nhoẻn miệng cười.
Cả một vùng đen tối, một bóng người ngồi trong góc, hai tay 2 sợi xiềng xích.
Leon dần bước tới, không gian như vô hạn dần thay đổi. Không gian trở về như lúc 2 người gặp nhau, trong một không gian hỗn loạn, đạn bay, xác nát, mùi máu, mùi tàn đạn, mùi cháy khét phảng phất trong không khí.
Leon lại bước tới bóng đen.
Leon cất tiếng trước về phía bóng đen kia:
“Nhớ nó chứ? Vinh quang? Chiến trận? Và danh tiếng?”
Bóng đen ngẩn đầu về phía hắn, tựa như oán trách. Nhưng vẫn mở lời:
“Ta Kaiz vĩ đại bị ngươi đùa như một trò chơi con nít, vinh quang? Nó đã bị mất từ lâu rồi, Chiến trận? Đùa gì chứ, đám này kéo cả hạm đội ra oanh cũng không chết. Danh tiếng? thế giới chỉ có ta và ngươi lấy ai mà tung hô. Để ta lại đây, hết rồi.”
“Ta làm thế để ngươi ý thức được, đây không còn là thế giới của ngươi nữa, không phải để ngươi co ro như con chó chết nằm đây. Có lẽ ngươi không rõ ta tới đây để làm gì a? Ta nói luôn. Ta. Tới đây để lấy lại được vinh quang cho ngươi.”
“Hừ, cho là thật, ta cũng không còn cái ham muốn như ngày xưa, một linh hồn thì lấy gì mà sức mạnh?”
“Bạch Nhi hay Liz nhỉ, thật là khó nói đây. Có vẻ như ta biết cô ta ở đâu.”
“Thật? Ngươi nói thật?”
“Xem đi”
Nói xong hắn đưa ra một đoạn kí ức lúc mà Kaiz chưa thức dậy, trong đó đề cập đến vợ. Không cần nói hắn cũng biết, tại đây Bạch Nhi vẫn tới. Nhưng không hoàn thành huấn luyện cũng không thể ra ngoài mà 2 mặt 1 lời được.
Mặt Kaiz biểu hiện cũng đủ đặc sắc, có chút vui có chút giận, lại có chút tình cảm trong đó, quả thực khó hiểu. Nhưng xét về ăn mặn thì Leon dám thề Kaiz là ăn mặn nhất, đôi khi hắn còn sợ hãi cái độ ăn mặn của Kaiz thông qua kí ức.
“Được nói đi giờ ta cần làm gì? Ta sẽ không làm miễn phí.”
“Cuối cùng cũng tĩnh ra, được rồi, xem chút tình huống hiện tại đi.”
Một màn hình mở to ra, quang cảnh bên ngoài trong 2 phút trước tái hiện lại.
Xem xong mặt Kaiz tái nhợt, hắn sững cả người, thế mà cũng được, Hổ răng kiếm thì miễn cưỡng, khủng long, lại còn T-rex, loại này thì hắn không chịu nổi. Mồ hôi lạnh đổ muốn ướt cả lưng.
“Cần gì phải sợ thế, đánh không được thì chạy đợi mạnh lên rồi quay lại cũng được, nhưng ngươi thấy đúng không? Ấn kí nhiệm vụ mục tiêu. Không biết chạy đi xong quay lại liệu có gặp được không đây.”
Kaiz mặt tối sầm, Leon vào đây để khơi gợi tính tiếc của của hắn à, ác vậy, Kaiz xưa nổi tiếng keo kiệt và cực kì hà khắc với bản thân, nhất là về tiền bạc.
Hắn sống trong cái thời mà phải nói là không gì thiếu hơn.
Đáy xã hội, nô lệ còn lại là nô lệ của nô lệ nữa, cũng chỉ tại một cái nữ nhân, thật có chút không đáng.
Kaiz có chút tĩnh lại, lòng chợt nao nao, nhớ về ngày cũ, cũng thế này đây, một thân hệ thống, thử thách liên miên, phần thưởng thì cực kì phong phú, nhưng ngay thử thách đầu hắn đã bị người tin yêu nhất phản bội. Cay.
Kaiz ngẩn đầu lên nhìn Leon, ánh mắt vô cảm, nhưng sâu trong lòng đó là sự cảm kích.
“Ngươi định nói ta làm sao với con quái thú này?”
“Dùng nó.”
“Ý ngươi là…”
“Đúng, cái thứ văn tự mà ngươi sử dụng để gia trì lên toàn bộ thân thể ấy. Hay cái nổ nổ cũng được, quăng vào bụng nó thì cũng tan xác thôi, nhưng ta ưu tiên cái gia trì trên thân hơn, nhiều công dụng…”
Chưa kịp nói hết câu thì Kaiz đã khoát tay cản lại không cho Leon nói tiếp.
“Hừ, nói nhiều làm gì, một tên tự nhận là nhà khoa học biết cái gì mà nói, ngươi coi như nghịch chút cách sử dụng huyết mạch của bọn ta lại vênh mặt lên, ngươi xứng?”
“Hừ, ít nhất ta còn giữ được lí trí, không vì một người con gái mà cả mẹ mình cũng không cứu được.”
“Ngươi…”
Kaiz nghiến răng, tức, tức lắm, nhưng không làm gì được, giờ chỉ có nhịn xuống mới có cơ may tìm lại Liz.
“được, lo mà dùng cho cẩn thận…”
Kaiz vạch tay ra những văn tự kì bí, có cái sáng đỏ, có cái sáng vàng, vài cái thì có màu xanh lam, xanh lục. Tất cả rơi vào thân thể Leon. Leon cười cười rồi dần tới gần, đưa tay tới đống xiềng xích.
Choang Choang
Mấy sợi xích đứt gãy, Leon cười nhìn Kaiz nói: “Giờ ta với ngươi cùng một chiến tuyến, Hệ thống không dễ chơi, xem ra sau này còn thảm hơn nữa đấy.”
Dứt lời Leon quay đi về phía ánh sáng, thân ảnh nhạt dần nhạt dần, lúc gần biến mất Leon quay lại nói thêm một câu:
“Ta tìm cho ngươi con Alien cộng sinh với Predator đấy, ta lần trước thấy ngươi tò mò, qua bên không gian chung mà tìm hiểu đi, nó còn hơi yếu, giúp ta rèn luyện nó chút.”
Rồi Leon quay lại cười thành tiếng:
“Đám 3 mắt khốn kiếp, ông mày đã trở lại, và lợi hại hơn xưa.”
Rồi thân ảnh biến mất. Để lại phía sau Kaiz đang từ từ đứng lên cười cười:
“Tên này vậy mà… Không tệ a.”