[Nhận được 100000 thông thạo cổ tự từ đánh giết kị sĩ ám ảnh.]
[Nhận được 8300 thông thạo cổ tự từ đánh giết đôi giày thiên sứ.]
Lượng thông thạo cũng phần nào khả quan khi có một nghề hẳn hoi, ấy vậy mà lượng thông thạo lại không cố định.
Sau vài lần chú ý quan sát, Leon nhận ra được cách tính của thông thạo, nó phụ thuộc vào mức độ thông thạo của đối tượng bị giết bởi Leon, một cái giáp nhiều hiệu ứng từ cổ ngữ sẽ nhận được nhiều kinh nghiệm hơn cái giày chỉ mỗi hiệu ứng tăng tốc.
Nói một cách khác thì như chuyển dịch phần nào tri thức cho Leon vậy.
Anh tiếp nhận những tri thức đang ùa vào, dần định hình về khái niệm của cổ ngữ.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, cũng chẳng biết đã bao lâu, Anh bị đánh thức bởi một tiếng hét lớn, rùng rợn.
Leon mở mắt ra và phát hiện 1 trong 10 đại tướng được để lại đã chết, lượng thông thạo mang đến là vô cùng khổng lồ.
Anh mở ra thanh chức vụ của bản thân để xem xét.
[Nghề chính: Không.
Nghề phụ: Không.
Nghề tự rèn luyện: Cổ Tự Gia(Expert)]
Leon trợn tròn mắt, vừa mới đây anh còn là một tên tập sự, còn chưa kịp tiêu hóa hết kiến thức lại trở thành một chuyên gia, chuyện đâu mà thơm thế.
Leon cười cười bình tĩnh đón nhận đống tri thức từ đại tướng vẫn lạc kia.
Chìm trong suy nghĩ, Leon rút ra được bản chất của cổ tự, như trong tri thức đem tới, có một số ít mang theo kí ức, cảm nhận, kinh nghiệm cho anh.
Thế giới này có ma thuật, điều kiện sử dụng không quá khắt khe nhưng phải có 3 yếu tố:
Năng lượng. Chú ngữ. Vật dẫn.
Đối với một pháp sư, cần phải trau dồi Chú ngữ và vật dẫn để lấy môi trường xung quanh hình thành nên ma pháp của mình, cũng vì chỉ sử dụng môi trường nên pháp sư nhận hạn chế rất lớn khi ra khỏi lãnh thổ của mình.
Có một đoạn kí ức về pháp sư có thể tự biến cơ thể mình thành vật dẫn để thi triển kỹ năng. Vài pháp sư lại tự tồn đọng năng lượng để phát ra trong môi trường xung khắc, tất nhiên hiệu quả giảm sút.
Còn một loại pháp sư khác là pháp sư tín ngưỡng, họ chỉ sử dụng câu chú, dùng tín ngưỡng của mình làm vật dẫn, ban phước lành cho người khác. Loại pháp sư này chỉ sử dụng được ma thuật ánh sáng, hoặc bóng tối để đem đến hiệu ứng xấu.
Ấy thế mà cổ tự giả, lại có thể hòa hợp cả 3 yếu tố trên, tự lưu trữ năng lượng, vật dẫn ban đầu dùng các nguyên liệu cao cấp làm nên nhưng rồi đến trình độ Expert của Leon chỉ cần dùng không khí để làm bàn đạp.
Còn về chú ngữ, ở đây chúng tôi không làm thế. Dòng năng lượng được định hình một cách hoàn hảo không cần thứ gì khác để kích hoạt.
Mỗi Cổ tự, cổ ngữ đều mang cho mình sự cân bằng, một khi phá vỡ cân bằng, cũng là lúc cổ ngữ kích hoạt.
Thế giới luôn cố gắng để duy trì sự cân bằng, cũng vì thế, những hành động tạo ra sự cân bằng ( dù chỉ là bản thu nhỏ) của cổ ngữ sư được thế giới rất hoan nghênh, mỗi tác phẩm hoàn chỉnh đều được thế giới chúc phúc, dù lớn dù nhỏ.
Nhưng khi phá vỡ cân bằng, cũng là lúc kích hoạt cổ ngữ, thì thế giới lại phẫn nộ, tước đi một phần sinh lực của người phá vỡ, lại cố gắng khôi phục cân bằng đã vỡ nát khiến cân bằng càng mất ổn định từ đó uy lực cũng được nhân lên vài lần.
Nếu chỉ là một tập sự, Leon hẳn sẽ không để ý chút nào đến trừng phạt cũng như chúc phúc, bởi cân bằng mà anh tạo quá nhỏ bé, không được đến bao nhiêu cả, uy lực cũng chẳng thấm thoát vào đâu.
Từ đó khiến anh hiểu sai về Cổ Tự Gia là một phân lớp pháp sư.
Nói thế cũng không sai, nhưng Cổ Tự Gia, thực chất là phân lớp Ruler - Người quy định.
Sửa chữa sai lầm, giữ cân bằng tồn tại là trách nhiệm của các Ruler. Nhưng chiếu theo đống ký ức mà ngày nào Leon cũng nhận thì chẳng có một Ruler thực sự nào ở trong không gian này, không hẳn là không có, chỉ là chưa có thôi,... Ít nhất là anh nghĩ như vậy.
Leon lắc lắc đầu thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn về thanh chức vụ lại giật mình.
Không có chút tiến triển nào từ khi đạt đến Expert, lượng Exp chuyển hóa lại lần nữa về lại thông thạo tự do với tỉ suất chua chát...
Anh không cam lòng, chẳng lẽ, Expert là giới hạn cao nhất, đem ra so sánh Expert chưa bằng Giai chứ đừng nói là Layer.
Không lẽ thế giới này bị quy định không thể nâng cấp Layer?
Thế nhưng tại sao lại có Buff liên quan đến Layer?
Vô lí.
Leon não động, nhanh chóng trau dồi các nghề nghiệp khác nhằm không lãng phí Exp.
Thế là lại vứt cổ ngữ sang một bên, lúc thì tìm kiếm hoa cỏ, lúc thì đào đất, lúc thì ráng định giá cho mấy con sỏi, đá bị vỡ ra từ đấu trường, lúc thì tra xét giá đồ ước lượng trên đám kì dị kia.
Leon chẳng thấy chút dấu hiệu nào của mở khóa nghề nghiệp nên đành bỏ qua, anh tìm về một sở thích nho nhỏ ngày xưa, nấu nướng, từ một tên cá ướp muối nấu mì tôm thần sầu, sau bao năm sống trong thế giới tận thế, nếm đủ thứ loại từ rác rưởi đến thượng hạng, Leon đã có được chút ngón nghề trong chế biến thức ăn.
Nếu giờ quay lại thế giới cũ thì Leon cũng dám thách đấu vài vua đầu bếp trong nhà hàng 5* chỉ với chút rau nát hoặc trứng ung.
Nhớ lại khoảng thời gian đó, Leon cũng không khỏi rùng mình.
Thời điểm mà các dấu hiệu mới xuất hiện, những tên có tiền im lặng ôm hết lương thực và chui xuống hầm mà trốn, toàn bộ siêu thị thực phẩm trống không, chẳng còn thứ gì ngoài chút rau nát, trứng ung sau siêu thị.
Anh buộc phải mang về, lúc đó cũng chẳng ai dám chắc lương thực mình đủ để chia sẻ.
Cuộc sống thực sự khốn khó khi đại dịch nổ ra, may mắn thay, anh và cô gái định nhảy cầu anh cứu thoát không nhiễm phải căn bệnh quái ác này.
Thành phố nhanh chóng thành mớ hỗn loạn, người người cắn xé nhau, súng đạn vang lên inh ỏi cùng tiếng ô tô đâm rầm rầm vào nhau. Cảm giác thật bất an.
Sau một đoạn thời gian lạc khỏi cô gái kia, anh lạc lõng, chống chọi với đủ loại bệnh tật, và cả đám ăn thịt người kia nữa.
Không bao lâu anh biết anh bị nhiễm HIV, và anh biết căn bệnh này khởi nguồn từ ai,...
Cuộc sống thêm khó khăn, tới một ngày, anh tìm thấy cô gái lúc trước, lúc này cô ấy trông chẳng còn tí lí trí nào, ánh mắt bơ phờ, lơ đễnh, chẳng biết sợ là gì cả. Cô ấy đi theo một nhóm người nhỏ.
Anh xin đi theo, và kì lạ là họ đồng ý ngay, chẳng tới 1 tuần, anh và cô gái bị vứt lại để nhóm người đó chạy thoát, bị vây bị cắn, bị xé, tâm trí anh lúc đó không còn chút cảm giác đau đớn nào, mọi thứ xung quanh đều hư ảo.
Leon lúc đó đánh mắt qua cô gái kia, cô gái cũng bị xé xác ra, bị đập vỡ đầu duy chỉ khuôn mặt không tổn hại, đưa ánh mắt bình thản nhìn về anh.
Một hồi điên cuồng qua đi, cơ thể anh chỉ còn mỗi bộ xương và khuôn mặt, cô gái ấy cũng vậy. Đám Zombie kia cũng đã bị thu hút bởi tiếng súng xả của nhóm người trước mà bỏ đi.
Bỗng điều kì diệu xảy ra, từng thớ cơ, từng cơ quan nội tạng dần khôi phục, một lúc sau, 2 người khôi phục hoàn toàn không chút tổn thương, chỉ là áo quần bị xé nát.
Thân thể gầy gò ốm yếu của Leon ngày trước giờ tái tạo lại thật cường tráng, nhiều bộ phận còn được khỏe mạnh thêm vài phần, bắp tay bắp chân, cơ ngực đều cường tráng, và dĩ nhiên bộ phận kia nữa.
Nếu có thể anh lại tự bóp nát xương mình để nó tái tạo, nhưng sợ tổn thương tủy anh lại thôi.
Cô gái đến đỡ anh dậy, khuôn mặt vô cảm có phần thản nhiên của cô gái nhìn lấy khuôn mặt sốc đến cực độ của Leon dần trở nên dịu lại và nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Cả hai dìu nhau đi vào tiệm thời trang lấy chút quần áo, đang tìm lấy một chút đồ thì Leon nghe tiếng gầm gừ. Nếu là anh trước đây có lẽ đã chạy thục mạng rồi, nhưng có một suy nghĩ lớn mật, anh tới gần con Zombie, đấm một đấm, đầu Zombie nát tương.
Leon cười cười quay về phía cô gái kia, chỉ thấy cô gật đầu, chợt cô đi lại gần Leon, cô đến càng gần, cơ thể Leon càng nóng lên, hiển nhiên chuyện gì tới cũng tới, đại chiến cả chục hiệp...
Năm tháng tiếp theo cũng không quá khó khăn nhưng khao khát về một bữa ăn ngon đã đưa Leon tới thành phố sầm uất. Anh lại lần nữa lạc mất cô gái kia.
Đoạn về sau anh chỉ nhớ mình đã gặp rất nhiều đầu bếp nổi tiếng cũng như vài đầu bếp có phương pháp nấu đặc thù.
Cũng tốn một đoạn thời gian hồi tưởng, Leon lại đi giật kiếm của vài tên kị sĩ rồi đục đá nhóm lửa lên nấu ăn, nhìn về ánh lửa phập phồng trong cơn bão kỹ năng làm anh nhớ tới cô gái kia...Nếu khi ấy, mình không cứu cô ấy, liệu mình có thể gặp Alice không?