Kaiz trước khi ra ngoài chỉ oán một câu rồi thành thành thực thực đi ra mà chạy về hoắng cứ điểm dịch chuyển.
“Ây da, chú đây làm sao biết được nghệ thuật gen chứ, bọn này toàn hàng biến dị có nhịp sóng mạnh mẽ dị thường ta mới thu, xây thế lực thú sủng vẫn an toàn hơn nhân tâm nhiều.”- Leon chậm rãi giải thích.
“Chịu thua.”- Kaiz lắc đầu, một mực chạy.
Chưa đến bao lâu đã qua hết tuyết rơi, quang cảnh rừng rậm lần nữa hiện lên trong tầm mắt, cơ mà lần này không còn tĩnh mịch như trước, mà là đủ loại thú lao vào mà săn đuổi.
Nhưng Kaiz tỏ ra khá nhẹ nhàng khi băng qua đây, một phần cũng vì hắn lại xài được Za Warudo, dù là bản kém hiệu quả nhưng không nghi ngờ là vô cùng thực dụng.
Vài bước lại xuyên qua cái lỗ chui ra ở nơi khác, hô hô, dạo bước ngắm hoa nhìn thú, cũng là một thú vui tao nhã.
Ừ, có hấp dẫn, trừ việc hoa ăn thịt người mọc đầy răng lao tới tớp và đám thú chảy nước dãi mà liều mình xông vào ra thì mọi thứ vẫn rất là hợp phong cảnh.
“Chú em có phương thức giải trí thật thú vị, cần học hỏi, cần học hỏi.” – Leon gật gật đầu.
“…” – Kaiz chẳng biết phải nói gì.
“Theo tốc độ này, ta cảm thấy phía trước có vài đầu đi lạc thú có chút tương lai, có đam mê chăm sóc sở thú tại thân không?” – Leon từ tốn.
“Nghe cũng không tệ, không cắn lại ta là được rồi, nghiêm cấm sư tử lọt vào, ta chúa ghét đám huyết mạch thấp kém đó.” – Kaiz có chút khó chịu.
“Hô hô, ta ấy mà chưa nghe qua cố sự của ngươi nha, Bạch Bạch gì đó sao rồi.” – Leon cười cười.
“Mẹ nó, ngươi mò đâu ra, bớt soi mói ta đi, chẳng phải bây giờ đang hợp tác thì ta đã xé xác ngươi rồi. Hừ.” – Kaiz gắt lên.
“Không kể thì thôi, ta đưa tọa độ, ngươi tự lần lượt mà qua, có cái khu tiếp giáp địa hình mới thì cẩn thận điểm, nhỡ đâu không dịch chuyển ra được thì khốn. Ta xem chút con hàng nãy vét được ở nhà thằng Chủ Thần.” – Leon cười đầy hưng phấn.
“Ngươi khỏi lo, ta dùng được Za warudo bọn óc bé này đuổi cả tỉ năm cũng chẳng chạm được …”
Cạp.
Kaiz chưa kịp dứt lời bị một con rắn lục to như con trăn cắn vào bờ mông săn chắc.
…
“Thật là bán mặt bán mũi.” – Kaiz chỉ muốn đào cái hố rồi chui xuống cho bớt nhục.
“Gáy sớm thì ăn gì? Ha ha ha, lo mà cẩn thận, sặp tới ta có dự cảm không hay cho lắm.” – Leon ở bên trong cười cợt vài tiếng rồi bỗng thần sắc ngưng trọng hơn bao giờ hết để Kaiz có chút ớn lạnh.
Lúc mảnh vỡ rơi xuống khi trước Leon đã cảm nhận được khí thế rất mạnh tỏa chấn, từ đó phát hiện ra bảo tàng dưới lớp băng.
Vừa xuống đáp trúng Linh Tuyền, đem một chút linh hồn đề thăng khiến khả năng cảm nhận trở nên nhạy cảm cũng như chuẩn xác hơn.
Tới gần bệ đá cảm nhận được 3 khối vật phẩm có linh trí đang kìm hãm nhau sinh ra thế tam giác phong tỏa thứ gì đó ở dưới.
Leon quyết định để một cái linh trí nhập thân trước, đó là vòng tay, sau đó để 2 phần linh trí đấu đá nhau là cái bục trắng và quyển sách cổ.
Cầm quyển sách cổ lên khiến cho quyển sách cổ trở nên yếu đuối, từ đó phá đi linh trí cùng phong ấn của sách.
Sau lại cầm lên cái bục để cho vòng tay đấu đá với cái bục dẫn đến bục bị nung chảy, lấy được hạch tâm.
Sau khi thu hoạch ở bảo tàng thực sự lại dùng mảnh vỡ không gian còn lưu lại khí tức thần linh cưỡng ép xua tan phần linh trí cực kì yếu trong vòng tay cũng như mạnh mẽ dung hợp vòng tay và lõi của bục hay còn nói là không gian bảo tàng.
Giờ xem xét lại phần mảnh vỡ không gian đang liên kết xung quanh vòng tay, có chút khí tức vẫn còn tỏa ra, không cách nào xua tan.
Dù chỉ là khí tức giúp nhận diện hay là đánh dấu gì đó, không gây hại trực tiếp nhưng nó vẫn tiềm ẩn khả năng gây lên những hiệu ứng không thể lường trước.
Tựu như tao ngộ phải địch nhân của cỗ khí tức này thì chỉ có thể ngẩn mặt lên trời mà than khóc.
Dù vậy khí tức tỏa ra cũng có một số tác dụng nhất định, như chấn nhiếp hoặc gia trì thêm chút khả năng, nó cũng mang lại một luồng hào quang vô hình tạo cảm giác kính nể với những kẻ không có ác ý và áp chế với kẻ địch.
Ngoài ra giờ xem xét lấy toàn thể vòng tay thì Leon mới nhận ra được kinh hỉ.
Vòng tay có thể phát triển, từng mạch trận trên vòng tay như đang hút thứ gì đó để tự hoàn thiện mình cũng như tiếp nhận được nguồn năng lượng mới từ lõi cũng như vật chất không gian.
Tựu sẽ tốn rất lâu thời gian để có thể hoàn thành quá trình này.
Nhưng có một tin vui cho hắn là vòng tay này thuộc dạng Soul Bind – liên kết linh hồn – không bị rơi rớt cũng như sẽ không bao giờ hư hỏng, thậm chí nó có thể chuyển thành dạng Soul.
Hoàn toàn có thể mang một chiếc vòng tay khác lên mà không sinh ra xung đột, chẳng khác gì một kiện thần khí mà không tổn hao vị trí.
Dù gì thì vòng tay rất tiện, sau này các loại chúc phúc vòng tay dây chuyền, nhẫn không nghi ngờ là một món trang bị hot.
Đeo nhiều 1 kiện là mạnh hơn một kiện.
Ngoài ra nó còn mang lại rất nhiều chỗ tốt, hầu như tất cả mọi phương diện đều được đề thăng, một số kỹ năng cảm giác tiêu hao ít hơn, có thể sử dụng nhiều lần hơn trong một khoảng thời gian.
Xem xét kỹ càng quá trình hấp thu thì Leon càng kinh hãi, giống như vật chất không gian đang mở rộng thứ gì đó tương tự với cái lõi của cái bục vừa nãy, trên vòng dần hiện ra những khe nhỏ có thể mở rộng ra để gắn thêm các lõi khác.
Mà đặc tính của vật chất không gian là mở ra khu vực không gian, chưa kể là lõi này có sẳn một hệ bảo trì năng lượng bên trong tự nhiên lắp ma hạch hoặc lõi vào trong lỗ khảm sẽ đem lại chỗ tốt cực lớn.
Leon đặt sự chú ý tới tốc độ hấp thu của Vòng tay cũng như sự tiêu hao của lõi thì càng kinh hỉ hơn khi thấy lõi không dần mất đi năng lượng như phụ ma thạch ở trái đất, hay vẫn tinh thạch ở đấu trường thiên hà mà nó đang lần lớn hơn, cường đại hơn.
Một kiện tự chủ thăng cấp, dung nạp chưa thấy giới hạn, không tốn vị trí, tự động bồi dưỡng năng lượng được thêm vào.
Có thêm một không gian lưu trữ đồ không bị hao phí.
Ngon, quá ngon, ta đối với tìm nàng, có chút nắm chắc.