“Những thứ mà chúng ta để lộ ra quả thật là một vũ khí diệt chủng tuyệt vời, nó còn triệt để hơn cả bom nguyên tử, thứ chúng sử dụng để cố gắng quét sạch dân tộc ta. Nhưng, chúng ta không chỉ đơn giản là như thế, một tác dụng khác của loại hợp chất ấy là kích phát tiềm năng của vạn vật, thay tẩy ô uế, bừng tỉnh sinh cơ ngủ quên hoặc bị vùi lấp qua thời gian của từng loại gien.”
“Hẳn phải có điều kiện gì đó, nếu không nó sẽ dễ dàng bị chúng phát hiện.”
“Anh hiểu nhanh đấy, chúng ta sử dụng một loại rêu đặc thù xuất hiện tràn lan trên lục địa khi tiếp nhận cải tạo để đánh thức công dụng còn lại của hợp chất kia.”
“Rêu? Chẳng phải trước đó thế giới đã nằm ở mức cân bằng rồi sao? Không thể có loài mới sinh ra cũng như không thể có loài nào tuyệt chủng? Nhận định đó sai sao?”
“Đúng thì vẫn đúng, thế giới vận hành đã được thiết lập, nhưng trường hợp loài rêu này hoàn toàn khác, dường như toàn bộ tất cả họ thuộc loài này được biến đổi cùng lúc, khiến cân bằng chỉ bị xê dịch rất nhẹ, không đào thải sự tồn tại của nó.”
“Vậy tại sao chúng vẫn không để ý đến những loại rêu này? Sản xuất khó khăn lắm không?”
“Ồ, anh có vẻ hơi tò mò về vấn đề này nhỉ, về cơ bản, loài rêu này là một loài vô hại, không có giá trị ở bất kì mặt nào, dường như đã trở nên vô hình trước cả thế giới. Nhưng ở đây, Việt Nam, chỉ có 2 khái niệm, ăn được và không ăn được, từ đó chúng ta mới để ý được sự chuyển biến của loài này.”
“Có tìm ra nguyên nhân không?”
“Lúc bắt đầu xuất hiện dị năng thì quá trình biến đổi đã được xuất hiện, không rõ nó đã làm như thế nào để biến đổi từng đoạn cấu trúc cùng lúc đồng bộ với toàn bộ cá thể thuộc loài. Nhưng sự biến đổi đó cho ta manh mối về sự tiến hóa.”
“Ý anh, phối phương kia dựa vào manh mối đó?”
“Đúng, sử dụng trực tiếp Rêu gây ra rất nhiều tác dụng phụ, cụ thể là hệ tiêu hóa đột ngột tăng mạnh cường độ, toàn bộ năng lượng cơ thể bị tiêu hao quá nhanh dẫn đến thiếu năng lượng và chết. Chạm vào rêu cũng khiến vùng bị chạm xuất hiện đồng thời cả bỏng nóng, bỏng lạnh, kèm hiện tượng ảo giác.”
“Vậy điều gì khiến anh nghĩ tới sử dụng nó?”
Tới đây, Nhật đã thay xong băng gạc, nhẹ bước đến một giá sách, lấy xuống một quyển sách.
“Anh nói xem, cơ bản nếu nó chỉ mang lại hiệu quả xấu, vậy nó làm sao tồn tại được, nó sống bằng gì?”
Leon lâm vào trầm mặc, ngày trước, anh chiến đấu chống lại những đợt tiến công điên loạn của lũ zombie, anh đã tự hỏi, cớ sao chúng không ăn thịt lẫn nhau?
Câu trả lời anh nhận được từ hầu hết những người sống sót khi hỏi câu hỏi đó là: “Chúng thèm muốn máu thịt tươi.”
Một đoạn thời gian câu hỏi này luôn lẩn quẩn trong tâm trí anh, cuối cùng anh tìm ra được nguyên nhân chúng không giết lẫn nhau, giữa từng con zombie có một sự liên kết, quần thể càng nhiều sự liên kết càng mạnh, sự liên kết này sản sinh năng lượng cho những lần rượt đuổi, đến một trình độ nhất định gần đạt đến Gezei thì sự liên kết này còn mang ý nghĩa chia sẻ năng lượng, tầm nhìn, giác quan,…
Không có thứ gì là vô dụng, chỉ có không biết cách sử dụng thôi. Câu hỏi thứ 2 của từng con người Việt Nam khi nhìn thấy một sinh vật lạ “Nó có ăn được không?” mở ra một hướng sử dụng khá thô bỉ.
Chợt một lúc im lặng, Leon ngồi dậy, nhìn vào quyển sách Nhật đang đọc.
“Trực giác chiến lược?”
“Đúng, một quyển sách cũ mà ít khi tôi đụng đến, đó là một tầm nhìn rất hay, một góc nhìn cũ nhưng cũng rất mới, theo một số cách.”
“Rồi, tôi phải chuẩn bị những gì để sẵn sàng với cuộc chiến cuối cùng này?”
“Anh cần phải có hợp chất chuyên dụng, lúc máy bay của chúng đến hãy đổ hợp chất này xung quanh thân thể, nên cởi trần hoặc không mặc gì thì càng tốt, phần còn lại để bên kia lo.”
Nhật gấp lại quyển sách đang đọc, đứng dậy, đưa một chiếc đồng hồ đang bấm ngược.
“Nghỉ ngơi đi, sẽ sớm có người đưa anh đến vị trí thuận lợi nhất, yêu cầu gì thì cứ nói với y tá. Hẹn gặp lại, người anh hùng.”
Cầm trên tay đồng hồ điểm 12 giờ. Leon chợt thở dài, trong lòng lại có chút tò mò, không biết loại phối phương này có gì đặc biệt. Có tối ưu hơn cái cách tiến hóa Gien mà anh đã sử dụng trong suốt quá trình chiến đấu kiếp trước không?
Leon nhấn cái chuông nhỏ, một cô y tá trẻ chạy đến.
“Thưa anh,… anh… có yêu cầu gì… ạ?”
Giọng nói ngập ngừng, gương mặt non nớt có chút dễ thương dần đỏ ửng, Leon hơi sửng sờ nhìn xuống thì thấy dưới hông không một mảnh vải, hai tay anh bị cột chặt ở thành giường, cả người dãy dụa để rút tay ra làm con quái thú ở phía dưới càng thêm rõ rệt.
Y tá bịt 2 mắt lại, ngồi thụp xuống, hai tay còn để lộ khe để nhìn, miệng nuốt nước bọt.
“Thằng chó này, hết chuyện rồi còn đùa như thế, thảo nào thấy hơi lạnh, hay lắm Nhật.”
Một miệng chửi rùa, mãi anh mới rút tay ra được, kéo chăn lên, quay đầu lại nhìn y tá trẻ.
“Thực sự xin lỗi cô, tôi không phải có yêu cầu gì quá đáng đâu, tôi chỉ nhờ cô tắt điều hòa đi thôi. Mong cô tha thứ.”
Cô y tá ngượng ngùng cấu tay, nhẹ bước tới cạnh giường Leon, ngồi xuống cạnh hông anh.
“Phòng này… không… có điều hòa, anh… có thể yêu… cầu, tôi… không ngại, dù gì,… nhờ có anh… mới có được tôi hôm nay.”
Vừa nói vừa ấp úng, tay bắt đầu từ từ đưa vào trong chăn.
“Dừng.” – Leon bắt lấy tay cô gái.
Cô y tá trẻ giật mình toang chạy đi thì bị Leon kéo lại.
“Tôi… tôi… xin lỗi…tôi,…”
Chưa nói hết câu thì Leon nhẹ đưa tay ra dấu im lặng, y tá trẻ như chim non khép nép trong lồng ngực ấm áp, cọ sát cái tâm hồn to tròn trịa vào ngực Leon, một cảm giác chân thực truyền tới, độ đàn hồi này, chỉ có thể là hàng Việt Nam chất lượng cao thôi, không phải hàng giả.
Đợi nhịp thở cô gái trẻ dần ổn định, Leon đựng thẳng cô dậy, điểm ngón tay lên trán cô.
“Là lỗi tôi vì đã gọi cô lên đây mà chưa rõ tình huống, tôi không biết tại sao cô biết ơn tôi, cũng không muốn ép buộc cô dâng hiến thân mình cho một người không quen biết. Cô còn cuộc đời, còn khát khao, còn ước mơ, tôi không muốn cô trói chặt vào tôi theo cách này. Vừa nãy tôi để lại cho cô một món quà xin lỗi, tác dụng của nó thì từ từ cô sẽ rõ. Phiền cô thông báo đến nơi chuẩn bị vị trí của tôi, sắp đặt một cái bồn đổ đầy hợp chất chuyên dụng, tôi sẽ cần.”
[Bạn đã sử dụng một điển tích “Tân Sinh” lên mục tiêu, sẽ có hiệu quả đánh lừa vận mệnh một lần.]
‘Ồ, nó vẫn còn sao? Nhìn có vẻ tàn tạ hơn thì phải.’ – Leon thầm nghĩ.
Đây là hệ thống God game ban đầu ban cho Leon tân sinh, lúc anh mới đến thế giới Mini-game 1 hệ thống thông báo là ngừng hoạt động. Nhưng giờ này lại xuất hiện khiến anh có chút mơ hồ.
Gương mặt non nớt của cô gái dần cứng đờ, thế giới xung quanh chậm dần rồi ngừng hẳn. Bảng thông báo hiện lên.
[Thời gian có lỗ hổng do có kẻ muốn thao túng vận mệnh, Hệ thống đã đi lậu sang để nhắn vài câu và gửi một vật phẩm chuyên dụng.]
[Thông điệp bao gồm: “Đừng nghĩ rằng luyện tế bào chỉ có thể luyện một lần, có thể luyện vô số lần, mỗi lần cần phải kích phát một phần tiềm năng ẩn dấu, luyện càng nhiều tiềm năng phát triển càng lớn, sức chịu đựng và khả năng vận dụng sẽ cao hơn rất nhiều lần.
Có thể luyện nhiều nguyên tố cho 1 tế bào, nhưng với điều kiện không thể hoàn thành riêng lẻ, mà tất cả nguyên tố phải hoàn thành cùng lúc. Chỉ khi đó mới có thể đạt đến cân bằng. Thập đại nguyên tố có thể đồng thời rèn luyện, nhưng muốn luyện phải đồng đều tiến độ, chỉ cần một bên nhanh hơn liền mất cân bằng.
Sắp tới sẽ là một trận thời gian đứt gãy, có thể sẽ ngược dòng thời gian ít nhất 1 lần, nên nhớ, Pháp tắc là cân bằng, nếu kí ức được giữ lại thì kí ức ai cũng được giữ lại, đừng tham lam, đừng ngu muội, đừng thách thức những thứ mà mình không nắm chắc, lúc đó, có lẽ nó cũng không còn là nó.”]
[Bạn nhận được vật phẩm “Thấu Thị Kính”]
“Thấu Thị Kính”
[Phẩm chất:???
Tác dụng: Thông hiểu mọi loại ngôn ngữ.
- Đặc điểm 1: Vạn Thấu. Chọn một loại trang bị, thấu thị kính sẽ nhận được đặc tính của loại sáo trang đó. Bất kì loại vật nào có đặc tính thấp hơn đặc tính của trang bị chọn trước sẽ bị nhìn thấu.
- Đặc điểm 2: Hiển Vi. Tùy loại sáo trang sẽ có hiệu quả khác nhau.
- Đặc điểm 3: Viễn vọng. Tùy loại sáo trang sẽ có hiệu quả khác nhau.
- Đặc điểm 4: Nhận được sau khi nhận loại sáo trang.
- Đặc điểm 5: Nhận được sau khi nhận loại sáo trang.
- Đặc điểm 6: Nhận được sau khi nhận loại sáo trang.
Sáo trang hiện tại: Không.]
“Trang bị, chọn trang Bị Vũ Trụ Định Hình làm khuôn mẫu xác định sáo trang.”
[Đã trang bị, đã chọn Vũ Trụ Định Hình làm khuôn mẫu. Đang điều chỉnh. Hoàn tất.]
“Thấu thị Vũ Trụ.”
[Phẩm chất: Vô
Tác dụng: Bất kì hoạt động phát tín hiệu nào cũng có thể xem thấu.
- Đặc điểm 1: Vạn thấu. Kích hoạt sẽ hình thành một chuỗi diễn giải, mô phỏng, thúc đẩy hoạt động của các sự vật xung quanh, phạm vi càng lớn thời gian mô phỏng càng ngắn, đến mức độ nhất định sẽ xuất hiện mô phỏng sai lệch. Làm lạnh: 61320h ( Phụ thuộc Phẩm chất)
- Đặc điểm 2: Hiển Vi. Bị động: Phân tích tất cả các loại hiệu ứng bản thân nhận vào, ước tính tác dụng, chức năng, thời gian tác dụng.(Cao hơn phẩm chất không hiệu lực.)
Chủ động: Loại bỏ trạng thái cản trở thị giác, cho phép nhìn xuyên vật thể. Tồn tại 5s, Làm lạnh: 72h( Phụ thuộc phẩm chất)
- Đặc điểm 3: Viễn Vọng. Bị động: Trở thành mục tiêu của bất kì sinh vật sống nào sẽ tự động được cảnh báo. (Cao hơn phẩm chất không hiệu lực)
Chủ động: Mở hình thức nhìn xa, phạm vi bán kính 5m, tồn tại 5s, làm lạnh: 72h.(Phụ thuộc phẩm chất)
Đặc điểm còn lại bị phong ấn.
Bị ảnh hưởng bởi sáo trang Vũ trụ, Trang bị sẽ được trang bị linh hồn, không thể tương tác với mọi nguồn không mang tiền tố Vũ Trụ, không tốn vị trí khi trang bị.]
Một luồng gió thổi qua đôi mắt, Leon chỉ cảm thấy hơi mát lạnh rồi ngừng. Đôi mắt hoàn toàn bình thường, trong đầu hiện lên vài ý niệm hướng dẫn sử dụng rồi vụt tắt.
Thế giới trở lại bình thường, nhất thời gương mặt đỏ ửng của cô gái lui đi, thay vào đó là một vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh, tuy không gặp được bao lâu, nhưng để anh đi tìm chết thì tôi không thể làm được, việc sử dụng quá liều lượng sẽ mang lại tác dụng phụ, tất cả những gì anh cần là một viên nang bé bằng đầu ngón tay, đó là quá đủ để chống chọi qua cuộc chiến này.”
“Tôi biết, tôi sẽ thử, việc sống hay chết đã không còn quá quan trọng nữa với tôi, điều duy nhất tôi nuối tiếc là không giải phóng được những con người khổ cực bị nô dịch bởi chế độ độc tài trá hình. Tôi sống cũng chẳng còn nơi nào nương tựa chi bằng, lúc này, cố chớp lấy cơ hội, mở ra một bầu trời mới.”
“Anh,… Điên rồi.” Cô y tá trẻ lắc đầu đứng dậy hướng đi ra khỏi phòng.
“Cô tin tôi không?”- Leon dần bước chân nhìn xuống phía dưới, nơi xe bồn chở dung dịch chuyên dụng tới.
Y tá đứng lại, nhìn về phía bóng lưng đầy to lớn và vững chãi kia, dần bước tới bên cạnh, nhìn xuống phía dưới.
“Có lẽ anh đúng, không phải ai cũng may mắn có chỉ huy cơ trí như đội trưởng Bình, không phải ai cũng có một trinh sát sẵn sàng vì tổ quốc quyết sinh như anh, có lẽ anh đúng, những con người đó, số phận của họ không phải như thế.”
“Nói đến đây tôi vẫn chưa biết tên cô.” – Leon quay lại nở một nụ cười.
Gương mặt cô gái lại hiện lên một nét hồng hào, đôi môi hơi hơi rung động. “Em tên Ngân.”
Ngân nở một nụ cười tươi tắn, nhẹ nhàng vô cùng duyên dáng.
Chợt một đoạn tin tức báo động nguy hiểm vang lên trong đầu, một tia nguy hiểm vụt tới.
“Không ổn.”
Một quả cầu lao thẳng đến vị trí của Leon, Anh bắn ra một đợt chấn động phá nát mái nhà cùng quả cầu rực lửa ấy.
Chợt nó nổ tung ra một đoàn chất lỏng sền sệt bao phủ cả Leon lẫn Ngân.
Anh ôm lấy Ngân lao qua cửa sổ đã vỡ nát rơi thẳng xuống Xe bồn.
Leon cắn răng không chế Sức mạnh, phóng ra một đợt chấn động vừa đủ cho 2 người rơi xuống mà không phá nát xe bồn.
Tủm, cả 2 người chìm trong hợp chất chuyên dụng, phần chất độc trên mái nhà đã bốc hơi hết, hình thành một đám mây chất độc hướng tầng bình lưu bay lượn.