Thân ảnh 8 chân hư ảo như lướt trên mặt đất chứ không còn gọi là bước nữa rồi, 8 chân dần trở nên mờ dần mờ dần rồi biến mất hẳn.
Sắc mặt Leon trở nên nghiêm trọng, lần này không còn nghi ngờ gì nữa, con nhện này, đang liều.
Vút, hắn cấp tốc bắn lên, lấy thế công hung mãnh mà đánh tới con nhện to lớn, nhưng chờ hắn lại là tấm lưới đen kịt, còn nhỏ vài giọt nước óng ánh hắc sắc đang từ từ chảy xuống.
Nghịch ngu rồi.
Đâm đầu vào chẳng khác gì chết, thân ảnh nhẹ lướt, như phiêu dật đạp hư mà phiêu, tay hướng đầu nhện mà tung quyền.
Ầm ầm.
Gió rít, đất đá dưới chân như muốn nứt tung một mảng, cây cối rậm rạp giờ cũng đổ hơn phân nửa, lộ ra những cái cây kì lạ toàn thân đen kịt, trên nối vô số sợi tơ mỏng như vô hình.
Trăng cao gió thanh, quả thực là thời điểm để phóng hỏa giết người, nhưng có cái hắn không ngờ, mình mới là người bị đốt.
Luồng hắc hỏa từ con mắt tím kia hướng hắn bắn ra, từng đạo từng đạo mỏng như tơ lụa nhưng lại mang lại khí tức của tử vong.
Chiếu chiếu chiếu.
“Xạ Kích”
3 luồng ánh sáng cắt nát đám tơ lưới đang chặn đường hắn, một tháng mà không làm gì thì cũng có lỗi với hệ thống tận tâm tạo ra cái tình thế không thể nào thốn hơn như vậy.
Nương theo tia sáng càng dày, chuyển động con nhện kia lại càng linh hoạt, từng bước từng bước lại trở nên khó phán đoán, 9 con mắt như muốn bao quát cả vùng lãnh địa, không tồn tại góc chết.
“Khốn kiếp, không có con nào bình thường trong đám biến dị cả, nghĩ sai rồi, còn Alien kia chỉ là một trong những loại biến dị thôi. Đám này còn kéo tới đông nữa.”
Nhện đen búng vài cái tránh đi tia sáng rồi bật ngược ra sau, phát lên vài tiếng kêu quái dị, Leon thất thần, sắc mặt lại càng thêm khó coi. Mấy cái cây đen xì kia lại vang lên vài tiếng kêu be bé nhưng nhiều đến rợn người.
Từng đợt từng đợt lao ra, tràn như sóng, đông hơn quân Nguyên.
Con nào con nấy nhìn hung ác, còn xấu hơn cả con mẹ nó nữa, có vài con vừa chui từ trong trứng hay vừa lột xác đứng còn chưa chắc vững mà đã nhao nhao hướng hắn mà xông, quả là có một không hai, chưa động thủ đã bày ra bản lĩnh gọi đệ.
Loại này mất dạy hắn thấy cũng quen, đám giai đoạn 3 4 thì chuyện này là sở trường, nhưng không giống đám zombie, lũ điên này có tới 9 con mắt, đậu phộng, Leon run cả người lên.
Vậy đám be bé này có sức chiến đấu ngang với con mẹ?
‘Ác lắm, ác lắm hệ thống a.’
“Kaiz, lết ra đây, đấm bọn nó đi, nghe đâu chú có cái Ka warudo gì đó mà, hay ora ora cũng được, ra đây mà gáy đi.”
“Hô hô, Leon, ngươi chạy đến chỗ ta thay vì chạy đi sao.”
Một giọng nói có chút tấu hài như một bộ phim mà hắn thích xem trong kí ức của Leon.
“Hô con mẹ mày, lết ra đây.”
“Hừ, nhờ vả còn lên mặt, cút vào rồi để anh mày gáy.”
Sắc mặt Leon chợt tái đi, sau đó bừng bừng khí thế. Kaiz đã trở lại, và lợi hại hơn xưa.
“Cơ thể này, cũng đủ mức tối thiểu sử dụng nó. Ha ha ha. Tới đây hiệp 2, lên nhạc hệ thống.”
“Wohlan Freund!
Jetzt hier ist ein Sieg.
Dies ist der erste Gloria.”(Bật bài Jiyuu No Tsubasa rồi đọc tiếp nha)
Leon gáy cực mạnh tại trong không gian hệ thống chung với dàn nhạc hắn tự tạo từ đám đồ dùng từ thân con Predator, thế là bài opening Attack On Titan vang lên.
“Hay lắm, lâu rồi ta mới thấy ngươi điên cùng ta.”
Hành trình đẫm máu bắt đầu, từng đòn đâm, xiên, móc trở nên hiểm hóc, từng cú đều đoạt mạng hàng ngàn con nhện.
Nhịp nhạc trở nên dồn dập, nhịp độ cũng tăng lên, Kaiz bắn lên trước, vung lấy thanh giáo trong tay hắn, tạo ra một con đường xác chết, lao ra khỏi vòng vây, đạp lên đầu đám nhện, từng bước từng bước hướng phía thiên không mà rảo bước.
Sau lưng là quân thù, nhưng ta ta không trống trãi, vũ khí nơi tay, ta còn chờ điều gì.
“haaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.”
Hắn dùng hết sức bình sinh vụt thẳng lên khỏi bầu trời âm u như một viên đạn phá tan mây mù, cầm ngọn giáo trong tay, tóc bay phất phới, râu thẳng thớm tung bay, thân hình hoành tráng thoáng hiện khi tia sáng vụt qua.
Thanh giáo chỉ thiên, từng đoàn từng đoàn sét đánh vào đầu giáo, Kaiz nghiến răng, chịu đựng cái thứ sức mạnh kinh khủng, sức ép lên đôi vai hắn ngày càng lớn, khúc nhạc trong Leon hát dần trở nên chậm lại hòa theo nước mưa trở thành nhịp độ bi thương.
“Ta. Không Bỏ Cuộc. Bất Cứ Giá Nàooooooooooooooooo.”
Cầm trong tay thanh giáo, uy thế Kaiz Như một vị thần đang chiếu xuống thế gian, hắn hết đà chân đạp không lao thẳng xuống bầy nhện đang khát máu phía dưới như một quả cầu sấm.
Nhịp độ gấp rút, càng lúc càng nhanh, tốc độ Kaiz càng lúc càng nhanh hơn, thanh giáo càng rực rỡ hơn. Tốc độ kinh khủng sắp đáp xuống đất. Không gian bỗng nhiên chậm lại.
“Za Warudo. Tenshi Jikan!!”
Vài vòng sáng kì bí từng thân thể Kaiz phát ra, cả thế giới như ngừng lại.
“Ryoute ni wa (Instrument) utau no wa (Light) senaka ni wa (Horizont de Freiheit)…”
Kaiz hít một hơi thở, thanh giáo trong tay hắn tỏa ra vô số tia chớp nhỏ như muốn hủy diệt tất cả, nhưng hắn không thỏa mãn, hắn không chấp nhận sự thiếu hoàn hảo này.
“Một thanh giáo đích thực phải được tắm máu người.”
Hắn xoay đầu giáo về phía tay trái.
Phập
Thân giáo đâm xuyên bàn tay trái của hắn, sắc màu bàn bạc lại có chút kim sắc của cây giáo giờ đây chuyển thành huyết sắc, từng tia chớp máu sáng lên.
Kaiz cười, hung hăng rút thành giáo ra, đưa mũi giáo lên miệng liếm.
“giờ này, nó mới là thanh giáo ta mong muốn. Thức tỉnh đi cơn đói khát của ta.”
Toàn thân Kaiz đỏ rực như màu thanh giáo.
Đôi mắt huyết hồng lại càng thêm hung hăng và dữ tợn, đưa thanh giáo về hướng mặt đất. Không gian xung quanh dần trở lại vận tốc bình thường, thân ảnh kaiz lại lần nữa lao xuống mặt đất, nhưng lần này thân hình đỏ rực của hắn lại trông giống như thiên thạch lao xuống đất.
Lũ nhện đờ người ra, xung quanh cảnh vật yên tĩnh, những con thú xung quanh cũng chẳng muốn chạy trốn, nó đã tiếp nhận sự phán xét của số phận.
Kaiz hét lớn: “Meteor.” Rồi đâm thẳng xuống đất.
Hắn đã lao lên như con người vượt khỏi xiềng xích, hi sinh bản thân, giờ đây đáp xuống như Chiến thần giáng thế.
Mặt đất vỡ vụn, sinh mệnh bị quét sạch, dư chấn thổi bay cả một mảng rừng, giờ chỉ còn một con nhện chúa đang nằm thoi thóp trên mặt đất, 8 chân đều gãy khi cố chống chọi lại cái Phán Xét của số phận.
Kaiz bước từng bước tới. Âm thanh tĩnh lặng, Leon đã ngừng hát, mọi thứ giờ đây chỉ còn lại tiếng thở thoi thóp của con nhện và tiếng bước chân đang từng bước nặng nề của Kaiz.
Bàn tay trái giờ vẫn còn lại cái lỗ thủng to bằng con mắt, đưa tới chụp lấy đầu con nhện. Chưa kịp dãy dụa con mắt thứ chín bắn ra từ cái lỗ trên tay, đầu con nhện nát bét, thân thể bất lực ngã quỵ xuống đất.
Hắn quỳ xuống cầm lấy con mắt, đưa vào không gian bên trong rồi từng bước hướng tới rừng rậm vô tận.