Long Hậu: thập tam
Bạch Hiểu tỉnh lại vào giữa trưa ngày thứ ba, bên trong phòng ngủ rất ấm áp cũng không thấy bóng dáng Lâu Uyên đâu. Thân thể y cũng khôi phục hơn phân nửa. Nhìn mọi vật ở trong phòng cũng dần dần rõ ràng hơn. Ngay tại bên giường, có hai bảo bối đang nằm trong nôi. Bạch Hiểu đến gần, đại khái cũng biết đứa nhỏ yếu ớt, gầy còm đang nhắm mắt nằm trong nôi kia, bị ảnh hưởng cổ tử nên không thể thức tỉnh. Nhưng lại không biết đứa bé này chính là Thanh long vương đời tiếp theo. Lâu Giác Giác dùng cánh tay lẫn chân ôm lấy Trường Thiên giống như cây dây leo cuốn lấy một cây dây leo khác.
Hai đứa bé ôm chặt lấy nhau cùng một chỗ. Cho dù Trường Thiên vẫn chưa mở mắt nhìn thế giới này nhưng cũng có thể kết luận khi trưởng thành nhất định là một mỹ nhân. Với làn da trắng muốt, đôi môi kiều diễm đỏ mọng, mái tóc đen bóng xõa dài theo cơ thể giống như một nụ hoa hồng chờ ngày nở rộ, với vẻ đẹp khuynh quốc. Nếu không phải, nếu không phải còn chưa tỉnh lại.
Bạch Hiểu hôn lên trán và môi hai đứa nhỏ rồi cúi đầu thở dài đẩy cửa đi ra ngoài. Vừa mới ra khỏi cửa, do nhiều ngày không thấy ánh sáng, Bạch Hiểu lập tức lấy tay che trước mắt tránh ánh sáng mạnh chiếu vào. Dưới đài phần đông thị vệ cùng thị tỳ vừa nhìn thấy Bạch Hiểu đi ra, vẻ mặt đều lộ vẻ vui mừng.
‘Chúc mừng vương hậu, chúc mừng hoàng tử…’ Nhìn mọi người quỳ lạy trước mặt mình, Bạch Hiểu không biết phản ứng lại như thế nào.
‘Hoàng tử?’.
Hạnh nhi đi tới gần với giọng nói rất hưng phấn: ‘Chắc vương hậu còn chưa biết. Uyên bệ hạ đã sắc phong tiểu điện hạ kế thừa vương vị. Nhưng lại lấy họ Bạch, bệ hạ thực sự rất yêu người nha’.
Nhìn thị tỳ cười trộm đến đỏ bừng mặt, Bạch Hiểu thoáng một cái liền biến mất. Trong lúc mình đang hôn mê thế nhưng lại phát sinh nhiều chuyện như thế, Lâu Uyên thậm chí đã tính toán làm tốt mọi thứ. Bạch tộc, Trường Thiên, vẻ mặt Bạch Hiểu vui sướng, khóe miệng cũng cong lên, gần như không thể chờ được, rất muốn nhìn thấy người nào đó.
Bước chân vội vàng, không ngừng tới gần thư điện thanh long cung.
‘Uyên’.
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong thư phòng nhưng nam nhân ngồi trên ghế, đầu cũng không ngẩng lên. Thanh âm ở trong không khí đọng lại lâu lắm mới nghe được tiếng đáp lại cho có lệ: ‘Uhm, ngươi tỉnh rồi’. Bạch Hiểu có chút kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, Lâu Uyên chiếu cố mình cùng với chuyện của Trường Thiên nên tâm tình không tốt là đương nhiên, y liền đến gần nam nhân đem theo hoa quế cao mới được làm từ nhà bếp, bỏ ở bên cạnh tay nam nhân. Điểm tâm mới làm xong, tỏa ra hương vị thơm thoang thoảng, quanh quẩn đầu mũi Lâu Uyên.
Hắn ngẩng đầu. Bạch Hiểu nghĩ đến nam nhân cuối cùng cũng có hứng thú, lập tức mỉm cười thông cảm. Cùng không nghĩ thanh âm trầm thấp, lạnh lùng lại vang lên: ‘Còn có việc?’.
Bạch Hiểu nghe thấy thanh âm lạnh lùng ấy, nhìn ánh mắt Lâu Uyên càng thêm lạnh lẽo giống như đang nhìn một người xa lạ bình thường. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bạch Hiểu không nhịn được toàn thân run run, lui về sau mấy bước. Đây không phải là Lâu Uyên.
Từng trận hàn ý đánh úp vào tâm can. Bạch Hiểu cuối cùng không chịu nổi, hỏi hắn: ‘Ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?’.
Đầu bút của nam nhân đang viết bị dừng lại, sau đó Lâu Uyên thở dài một tiếng, tay xoa xoa mi tâm một chút, vẻ mặt mỏi mệt cùng không kiên nhẫn nói: ‘Ngươi nghỉ ngơi trước đi, Triệu Cương…’.
Nghiêng cổ sang một bên gọi một tiếng, Triệu Cương lập tức đi vào thư phòng.
‘Mang vương hậu đi đi’. Thanh âm lạnh lùng quanh quẩn trong đầu Bạch Hiểu.
Triệu Cương sửng sốt, nhìn Bạch Hiểu có chút bối rối, không hiểu: ‘Bệ hạ… Này…’.
‘Lời ta nói ngươi nghe không rõ hả? Hay muốn ta nói lại lần nữa..’. Âm thanh Lâu Uyên dần dần sắc bén, lộ ra sự uy nghiêm không cho phép cự tuyệt cũng tàn nhẫn.
Bạch Hiểu đột nhiên có chút không thở nổi. Đầu óc vù vù không thể suy nghĩ giống như máy móc không chuyển động chỉ kêu két két. Trái tim bị xiết chặt tàn nhẫn. Bạch Hiểu mở to đôi mắt giống như nhìn không thấu nam nhân đứng trước mặt này.
Triệu Cương bất đắc dĩ phải vươn tay, tâm tư của quân vương, vương hậu đâu có dễ cho những kẻ cấp dưới như hắn có thể nhìn thấu, đành làm tư thế mời đi. Đợi một lúc lâu, Bạch Hiểu giống như đầu gỗ vẫn đứng ngây ra như trước.
Lâu Uyên nhẹ nhàng khụ một tiếng, giống như mệnh lệnh. Triệu Cương hiểu được long vương không kiên nhẫn, đành miễn cưỡng khẽ kéo Bạch Hiểu, vừa mới chuẩn bị mở miệng khuyên nhủ thì sức lực Bạch Hiểu giống như bị rút nước sạch sẽ. Hai mắt nhắm lại rồi từ từ mở ra nhìn nam nhân vẫn lạnh lùng kia, y cười trào phúng: ‘Không cần. Ta tự đi’. Phẩy tay áo một cái, xoay người rời đi.
Triệu Cương quay đầu lại nhìn quân vương, nam nhân vẫn ung dung thản nhiên, vùi đầu phục bút. Hắn cúi đầu than thở một tiếng, cánh cửa kẽo kẹt đóng lại. Khi cánh cửa vừa mới đóng lại không được bao lâu thì trong thư phòng vang lên tiếng giấy bút bị quăng xuống đất.