Long Hậu: thập tứ
Bạch Hiểu nghiêng ngả lảo đảo trở về Khôn Cực cung. Y đã quên bản thân trở về như thế nào, đầu đau như muốn nứt ra, giống như có vạn con kiến ở trong đầu, trong trái tim, cắn xé dày xéo…
Bạch Hiểu ôm ngực, mở cửa phòng ngủ ra. Lâu Giác Giác ở trong phòng, mặt mày nhăn nhó lầu bầu vì bị đánh thức. Bạch Hiểu ngồi sấp bên nôi, giống như muốn hấp thụ chút ấm áp mà đem khuôn mặt dán lên thanh trúc.
Lâu Giác Giác nhìn thấy mái tóc bạc của Bạch Hiểu rơi trên mặt mình cùng đệ đệ liền trở mình nhào qua. Một đôi tay mềm mại nhỏ bé bao trùm lấy làn da lạnh lẽo, Bạch Hiểu đem tay mình bao lấy đôi tay ấy, nhìn Lâu Giác Giác mở to hai mắt nhìn y. Dường như đang muốn nói cho đứa nhỏ rằng mình không sao.
Nhưng có lẽ lời nói dối đã bị nhìn thấu, nước mắt tích tụ đã lâu từ từ trượt xuống, rơi trên mặt Giác Giác. Từng giọt từng giọt lăn theo cánh tay nhỏ bé ấy. Giác Giác nhìn vẻ mặt bi thương của Bạch Hiểu, đôi môi bậm lại. Quên cả cái mũ da hổ đang đội trên đầu, bé mở to đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn thẳng Bạch Hiểu, trên người còn run lên, lo lắng nhìn y.
Bạch Hiểu lau mặt đi rồi nhìn khuôn mặt đáng yêu của Giác Giác ‘Sao có thể để cho con lo lắng cho mình chứ?’. Y đứng dậy, quyết định đợi Lâu Uyên quay về Khôn Cực cung. Thế nhưng, một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua. Bạch Hiểu phái người đi, thị tỳ trở về thật cẩn thận nói bệ hạ có việc nên nhiều ngày sẽ không trở về. Đến khi bản thân không thể kiên nhẫn nổi đi đến thì lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Đủ rồi. Thật sự là quá đủ rồi. Có thể cãi nhau nhưng Bạch Hiểu chỉ không thể chịu đựng khi người yêu lạnh lùng cùng yên lặng.
Buổi chiều ngày nào đó…
‘Bệ hạ….’
‘Chuyện gì?’.
‘Vương hậu…. Không thấy vương hậu đâu cả!!!’.
Lâu Uyên vỗ bàn, cả người lạnh lùng ‘Ngay cả người cũng không trông cho tốt. Vậy các ngươi có cái gì dùng được hả? Lập tức đi tìm cho ta’.
Bọn thị vệ quỳ sấp dưới chân, trái phải nhìn nhau rồi hô lên ‘Vâng’. Sau đó, tất cả lật đật rời khỏi Thanh long cung.
Nam nhân nhíu mi, ngồi một lát. Ngón tay gõ gõ trên cái bàn gỗ. Nửa nén hương trôi qua, nam nhân đã đứng lên, đẩy cửa ra.
Nhân giới
Nhân giới lúc này, gió tuyết đang bay tán loạn. Bạch Hiểu dù sao cũng không phải lần đầu đến thế gian. Y không có mục tiêu nên cứ thong thả đi tới. Làn gió lạnh lẽo luồn vào trong cổ, y kéo chặt lấy y bào đi qua một nhà trọ đã đóng cửa. Bất quá cách đó trăm mét, cư nhiên tìm được một tiểu lâu còn chưa đóng cửa. Khói bếp bay lên nghi ngút giống như một bức tranh ấm áp.
Bạch Hiểu rảo bước tiến đến cửa tiểu lâu, dường như sinh ý cũng không tốt lắm. Thưa thớt vài người ngồi ở một bàn uống trà. Tiểu nhị vừa nhìn thấy Bạch Hiểu một thân khí chât đẹp đẽ quý giá xuất hiện trong *** thì nhiệt tình kêu to: ‘Khách quan, ngài đến ăn cơm hay uống trà vậy?’.
Bạch Hiểu mím môi, nhìn ánh mắt bốn phía từ từ tụ tập đến trên người mình thì liền nói ‘Ở trọ’.
Tiểu nhị còn là một tiểu tử vui tính liền đáp: ‘Vâng! Một gian phòng hảo hạng phải không ngài?’
Bạch Hiểu gật đầu đi theo tiểu nhị lên lầu. Trong phòng có bếp lò đang cháy nhưng Bạch Hiểu vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo. Trong giây phút nóng nảy mà một mình đi vào nhân giới, thật sự là quá ngây thơ. Bạch Hiểu đỡ trán, kế tiếp phải làm sao đây. Mới vừa nghĩ đến đây thì tiếng gõ cửa vang lên.
Bạch Hiểu thầm chẳng lẽ là tiểu nhị đưa nước trà? Liền đứng dậy mở cửa nhưng người ở bên ngoài chính là Lâu Uyên mang theo mùi gió tuyết.
‘Ngươi’. Bạch Hiểu dừng một chút nhưng thật ra y không hề nghĩ Lâu Uyên sẽ nhanh chóng tìm được mình hay là…. Bạch Hiểu tự giễu cười cười căn bản là không nghĩ qua hắn sẽ đi tìm mình.
Lâu Uyên dường như có chút hổn hển kéo cánh tay Bạch Hiểu ra bên ngoài. Y bị động tác bất ngờ lại thô bạo làm cho bực bội liền rút tay về ‘Buông ra’.
‘Theo ta về’. Lâu Uyên nói không nhiều còn thiếu chút nữa ở ngay tại cửa ôm lấy Bạch Hiểu.
‘Ta không muốn…’ Bạch Hiểu cố gắng đẩy Lâu Uyên ra, ánh mắt mọi người ngoài cửa đều nhìn chăm chú về phía họ. Ngay cả tiểu nhị cũng nhìn không chớp mắt. Từ rất xa nhìn thấy nam tử anh tuấn giống như thần tiên mang theo sát khí vọt tới phòng hảo hạng, ngay cả ngăn cản cũng không được.
Bạch Hiểu nhìn mọi người dưới lầu chờ xem cuộc vui càng giận thêm. Một phen đẩy Lâu Uyên ra, còn lớn tiếng kêu lên: ‘Ngươi dựa vào cái gì mà quản ta!’.
Thanh âm vang dội khiến Lâu Uyên cũng sửng sốt. Lập tức trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
‘Dựa vào cái gì quản ngươi?’ Cơn giận của Lâu Uyên không ngừng tăng lên, Bạch Hiểu thừa cơ rút tay về muốn đóng cửa ngăn cản. Toàn thân hắn phát ra khí thế khiến người ta sợ hãi.
‘Ta sẽ khiến ngươi nhìn xem ta dựa vào cái gì quản ngươi’. Nói xong thì gần như là nhe răng trợn mắt, Lâu Uyên đẩy cái cửa vô dụng đang khép một nửa rồi dễ dàng khóa lại. Bước từng bước tới gần Bạch Hiểu.