Long Hậu: thập lục
Thân thể Lâu Uyên đã bước ra hơn phân nửa, ánh mắt Bạch Hiểu nhìn góc nhỏ y bào bên chân hắn, y cảm thấy toàn bộ thân thể co rút đau đớn. Phía trên tấm y bào đó dính tuyết cùng bùn đất lẫn lo lắng cùng khổ sở.
Khi tiếng cánh cửa cọt kẹt vang lên sắp đóng lại thì thấy một cánh tay từ giữa khe cửa vươn ra đem toàn bộ thân thể Lâu Uyên ở bên ngoài kéo vào, hắn chưa kịp phòng bị thì đã bị ôm lấy. Bạch Hiểu trực tiếp nhào vào trong lòng ấm áp của nam nhân.
“Không phải không tin ngươi mà bởi vì ta không tin chính mình…”
“Rất yêu ngươi, ta không có … không có biện pháp nào khác, Uyên…” Bạch Hiểu gắt gao tựa vào ngực Lâu Uyên, trái tim đập mãnh liệt nhưng lại bởi vì chữ ‘yêu’ xa xỉ này mà bối rối không nói nên lời. Lâu Uyên cảm thấy y bào chỗ ngực bị chất lỏng ấm áp không ngừng thấm ướt.
Hắn nâng khuôn mặt Bạch Hiểu đang chôn trong ngực mình lên, thậm chí một chút lưỡng lự cũng không có, vội vàng hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt như hoa kia, đầu lưỡi hai người kịch liệt ở trong khoang miệng cuốn lấy nhau. Ngay cả nước bọt cũng không tha giống như muốn hút lấy môi đối phương. Hai tay Bạch Hiểu ôm lấy khuôn mặt anh tuấn vô song của Lâu Uyên rồi kiễng mũi chân nhiệt tình đưa đôi môi lên.
Hai người nghiêng ngả lảo đảo đụng phải bàn gỗ khiến chén trà bị rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh nhỏ phát ra tiếng vang chói tai.
“Ngô…” Lâu Uyên xé mở kiện y phục còn lại của Bạch Hiểu, làn da mềm mại lộ ra giữa không khí rét lạnh, không thể kiềm chế mà run run. Bàn tay vuốt ve làn da trắng như ngọc, hôn môi không hề ngừng mà vẫn tiếp tục triền miên. Lâu Uyên đem thân thể Bạch Hiểu dựa vào tường.
“Giường…. Lên giường đi…” Bạch Hiểu xoay đầu, đứt quãng thở dốc nói.
“Chờ không nổi…” Lâu Uyên túm lấy quần Bạch Hiểu kéo xuống, ngón tay thon dài tách cặp mông quyến rũ ra, nụ hôn ấm áp lưu luyến mang theo dục vọng cùng nhiệt độ hô hấp không ngừng thở ra trên cổ y. Bạch Hiểu bị trêu chọc dục vọng cũng bùng phát lên.
Trong lúc đó, đầu đỉnh cứng rắn không ngừng ma xát kẽ hở giữa mông, mang theo sắc thái nóng bỏng. Bạch Hiểu không nhìn thấy vẻ mặt Lâu Uyên mà bản thân cũng muốn nắm lấy dục vọng này. Y cảm nhận được chỗ tư mật không ngừng bị ma sát cùng vạch ra. Bạch Hiểu có chút vội vàng xao động quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt vốn u ám thâm trầm của hắn bây giờ giống như ngọn lửa hừng hực đốt cháy tất cả. Bản thân tựa như con mồi trốn không được đành chờ đợi bị vồ lấy.
Quy đầu chậm rãi tách chỗ tư mật ra, nếp uốn một tầng lại một tầng bị căng ra đến hết cỡ, tay Lâu Uyên từ ngực Bạch Hiểu từ từ trượt xuống chỗ hai chân, bàn tay thô ráp ma xát lấy dục vọng của y. Toàn thân nóng lên, đỏ ửng không ngừng lan ra cho đến tận tai. Nhưng, y cũng không hề ngượng ngùng mà cúi đầu xuống ngoan ngoãn mở hai chân ra để cho Lâu Uyên càng thêm thuận tiện tiến vào thân thể, Lâu Uyên đem hông Bạch Hiểu nâng lên khiến cho toàn bộ cái mông hướng đến chỗ hắn, một bàn tay khác thì nâng chỗ bộ vị mà hai người đang kết hợp chặt chẽ.
“A…. Uyên….” Bạch Hiểu bị tư thế quái dị bất thình lình này làm cho kinh hãi, thở hổn hển kêu lên một tiếng.
“Đừng sợ…” Lâu Uyên dịu dàng trấn an tâm tình Bạch Hiểu. Giữa dũng đạo chặt chẽ mà ẩm ướt, hắn từ từ di chuyển nhanh dần. Lúc này, hai chân Bạch Hiểu hơi hơi rời khỏi mặt đất, cảm thấy xấu hổ đến mức lỗ tai nóng rực, thân thể cường tráng gắt gao dựa vào ngực nam nhân. Chỗ kết hợp bị tay Lâu Uyên nâng lên còn cánh tay kia thì vòng qua hông, vật nóng như lửa đó gần như đánh bay lý trí của y.
Một giọt mồ hôi từ ót Bạch Hiểu trượt xuống xương quai xanh tinh xảo, trượt qua đầu nhũ đang dựng đứng trong không khí rồi sau đó dần dần lăn xuống chỗ rốn. Hậu huyệt ẩm ướt nóng cháy không ngừng bị vật di chuyển đâm chọt một cách mạnh mẽ. Lâu Uyên bị kẹp không chịu nổi liền gầm nhẹ một tiếng, cắn vào cổ Bạch Hiểu. Y vừa mới bị cắn thì phía dưới co rụt lại, chưa kịp tỉnh táo thì đã bắn ra. Dâm dịch một màu trắng ngà làm ướt tay Lâu Uyên, chỗ hai người kết hợp cũng một đống ẩm ướt.
“Uhm a~~” Cảm nhận được vật cứng trong cơ thể cũng không bị bản thân co rút lại mà nhỏ đi mà càng trướng lớn hơn nữa. Bạch Hiểu di chuyển cái mông không ngừng bị đè ép bên trong, mật huyệt điên cuồng mấp máy. Hơi hơi quay đầu, Lâu Uyên nhìn đôi mắt Bạch Hiểu đã thất thần mê ly. Đây là lần đầu tiên hoan ái tỉnh táo của hai người kể từ sau chuyện bị hạ cổ.
Đây mới chính là Bạch Hiểu.
Người trong ngực hắn chính là y, Lâu Uyên nắm cánh tay thật chặt, bất kể Bạch Hiểu có sai lầm thế nào cũng được hay không quan tâm bản thân cũng tốt. Vào giờ khắc này, người trong lòng đích thực làm cho Lâu Uyên gần như muốn rơi lệ mà cảm tạ ông trời đã từ bi đem người này trả lại cho hắn.
Lâu Uyên đem người dưới thân gây sức ép, lăn qua lộn lại, vật nóng ấy ra ra vào vào không biết bao nhiêu lần tra tấn Bạch Hiểu liên tục. Hai tay giống như rắn nước quấn lấy vòng eo, kéo mạnh hông y hướng về bản thân, đồng thời di chuyển phân thân đâm vào u huyệt khiến nó không kịp nuốt vào mà phát ra âm thanh nhớp nháp…
Quả thực muốn hắn phải tước vũ khí đầu hàng ngay tại chỗ mà.
Cứ như vậy qua lại mấy trăm lần. (Ki: mấy trăm? o.O cờ lờ gờ tờ)
Lúc trước tiểu nhị dưới lầu vừa thấy vẻ mặt nam nhân hung tàn vung tay đập đồ mà lo lắng tiểu lâu sẽ bị phá hủy. Nhưng không ngờ nam nhân vừa bước ra bên ngoài đã quay lại trong phòng.
Mà hai người ở trong phòng, từ trên tường đến trên giường rồi lại trở mình lăn lộn trên mặt đất không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Bạch Hiểu mới thở hắt ra, vươn cánh tay ôm lấy cổ Lâu Uyên, giọng khàn khàn nói: “Dừng…”
Lâu Uyên đem người trở về trên giường, vừa vặn lăn một vòng, vật nóng phía dưới cố gắng chịu đựng di chuyển mạnh mẽ vào mật huyệt. Mầm mống nóng bỏng trải qua cày cấy chuẩn bị xuất ra. Đột nhiên, Bạch Hiểu nhớ tới cái gì liền ngồi thẳng dậy, cánh tay chống đỡ giữa hai người, nói một câu vô lực:
“Chúng ta có Giác Giác và Trường Thiên là được rồi.”
Đây không phải là câu khẳng định cũng không phải là câu nghi vấn nhưng lại khiến Lâu Uyên sửng sốt, rút phân thân ra, dịch thể cứ như vậy mà phun ra ngoài. Suy nghĩ một lúc thì Lâu Uyên mới hiểu là y không muốn hắn bắn trong mật huyệt để tránh mang thai.
Nam nhân cười nhẹ, vật nóng bị vắng vẻ ở bên ngoài lại mạnh mẽ đâm chọc tiếp giống như con sư tử đực nằm sấp trên người Bạch Hiểu chuyên tâm làm việc.
“Đừng a~~” Bạch Hiểu thiếu chút nữa lạc giọng. Bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lâu Uyên rồi lại thuận theo mở hai đùi ra cho nam nhân đùa nghịch. Nhưng trong mắt Lâu Uyên đó lại là quyến rũ mị hoặc.
————
Ki: Chương này Múp làm ẩu quá *lườm nguýt*