Long Hậu: thập thất
Ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi từng cơn nhưng trong phòng lại là sự *** mỹ cùng ấm áp. Bạch Hiểu thở dốc không ngừng, dựa vào Lâu Uyên, cau mày. Y giật giật mông một chút, bên trong hậu huyệt vẫn còn nam căn nửa cứng rắn kia. Ảo não lầu bầu vài tiếng rồi lại miễn cưỡng nằm trở về.
Một bàn tay xoa nhẹ ***g ngực y rồi lại vân vê đầu nhũ mang theo cảm xúc run run. Bạch Hiểu nhíu mày nhìn Lâu Uyên.
“Có vẻ….” Lâu Uyên không có ý tốt, ngừng một chút lại nói “Từ lúc sinh Thiên nhi, nó lớn hơn một ít rồi thì phải.”
Bạch Hiểu nghe vậy thì toàn bộ thân thể giống như bị hấp đỏ. Lâu Uyên nhìn y đột nhiên giống như con tôm nấu chín, thân thể co lại, khuôn mặt chôn trong ngực mình nóng đến kinh người. Nghĩ thầm không phải hắn đoán đúng rồi chứ. Trong lòng lại muốn đùa giai hơn nữa. Hắn kéo Bạch Hiểu đang cố chúi xuống dưới hướng lên trên. Khiến cho nam căn đang mềm xuống thì bị ma sát bởi động tác của hai người mà trướng lớn.
Vành tai hồng phấn của y sát khuôn mặt Lâu Uyên, liền bị hắn hé miệng ngậm lấy, cảm giác được người trong lòng run rẩy, buồn rầu nói: ‘Nghe nói chỗ đó sẽ rất trướng. Chờ Thiên nhi tỉnh lại thì đuổi bà vú đi là được’.
Bạch Hiểu nghe thấy Lâu Uyên nói càng lúc càng quá phận, muốn bất tỉnh luôn cho xong, đôi mắt ướt át trong veo lườm Lâu Uyên một cái: “Đừng làm rộn….” Dưới ánh mắt nam nhân nhìn chăm chú cùng với giở trò ở ngực khiến mặt y lại đỏ hồng lên, cố cúi đầu thật thấp làm đà điểu.
Mặc dù, Lâu Uyên chỉ trêu đùa nhưng Bạch Hiểu cũng thấy rất xấu hổ, không phải không thừa nhận từ lúc long khí thanh long châu biến mất khi sinh hạ lần hai thì chỗ ngực cứ trướng trướng, lúc trước bản thân cũng không thuộc loại cường tráng nên đầu nhũ căng to lên càng rõ ràng. Loại chuyện này…. Ai có thể nói ra được chứ.
Suy nghĩ lại chuyển hướng đến hài tử còn đang nằm ngủ trong nôi. Còn có Giác Giác bị y bỏ rơi nữa. Trong lòng lại một trận co rút đau đớn. Áy náy cùng bất an dâng trào mãnh liệt… Vốn tường rằng chuyện tình cảm sớm đã không còn để ý. Thế nhưng lúc ấy không ngờ bản thân thật sự xuống tay được.
Nhớ lại mọi chuyện khiến toàn bộ cảm xúc suy sụp, Bạch Hiểu nhỏ giọng hỏi: “Ngươi còn nghi ngờ ta sao?”
Cũng không biết là độc thoại hay câu hỏi nhưng vẫn bị Lâu Uyên nghe được. Cảm thấy một chút ẩm ướt ở trước ngực, hắn thở dài một tiếng không đáp mà chỉ hỏi lại: “Ngươi yêu ta sao?”
Bạch Hiểu cảm thấy vấn đề này không thể nói lý lẽ được, đôi mắt tròn mở to có chút tức giận nói: “Đương nhiêu yêu…” Còn chưa nói xong thì đã thấy ý cười trong mắt nam nhân.
“Ngươi…” Bạch Hiểu mở chăn ra, tức giận lần thứ hai.
Lâu Uyên đỡ lấy lưng y, nghiêng người thay đổi tư thế. Bàn tay to lớn cầm lấy đôi tay Bạch Hiểu, mười ngón tay đan xen lẫn nhau, đôi mắt màu xanh ôn nhu, chặt chẽ khóa lấy y ở trong đó. Bạch Hiểu nhìn hình ảnh của mình trong đôi mắt ấy giống như nhìn trong một hồ nước trong vắt. Chỉ có y mà thôi.
Nam nhân cúi đầu thì thầm nói: “Ta là kẻ ích kỷ. Hiểu Hiểu, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta. Chỉ cần ngươi yêu ta. Chỉ như vậy là đủ rồi.”
Nam căn to lớn lại một nữa trở mình khuấy đảo bên trong dũng đạo mềm mại, bao vây gắt gao lấy nó.
Bạch Hiểu ôm chặt lấy hắn. Tầm nhìn dần dần mơ hồ.
Tình yêu của Lâu Uyên rộng lớn bao la nhưng cũng nhỏ hẹp ích kỷ. Bởi vì yêu mà vĩ đại, bởi vì yêu mà nhát gan. Hài tử được sinh ra, được yêu thương bởi mẫu thân. Nếu Bạch Hiểu vì hài tử mà chết đi, cho dù Lâu Uyên là phụ thân cũng có thể đoạn tuyệt nó. Cái gì gọi là tha thứ. Trong tự điển của Lâu Uyên chỉ cần Bạch Hiểu yêu hắn là đủ. Sự tha thứ không hề tồn tại ở đó.
Không chấp nhận được cũng không bỏ xuống được. Tình yêu sâu đậm chạm đến linh hồn ở sâu bên trong, một khi được chấp nhận cùng giữ lấy thì tất cả những tổn thương cùng đau khổ đều không đáng nhắc tới.
Tiểu nhị trong *** ngáp một cái rồi quét tước đại sảnh. Chỉ kịp thấy nam nhân cao lớn vào ngày hôm qua ôm lấy một bọc vải trắng rời đi nhanh như cơn lốc xoáy. Trong nháy mắt, liền biến mất không thấy. Tiểu nhị xoa nhẹ đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, đột nhiên nhớ tới vị công tử hoa mỹ trong khách phòng liền đến gõ cửa. Khi đẩy ra thì trong phòng không còn một bóng người.
Tiểu nhị nghiêng đầu cả buổi: “Có cần đi báo quan không nhỉ!..”
Bạch Hiểu vẫn còn mệt mỏi mà Lâu Uyên cũng đi xử lý công sự bị dồn đống trong nhiều ngày qua. Vừa vào phó điện, ở xa xa nhìn thấy Giác Giác cầm thứ gì đó sáng lóe lên, trong đầu Bạch Hiểu liền vang lên tiếng cảnh báo.
“Giác Giác…”
Không biết Giác Giác từ nơi nào lấy được cây đao bằng đồng, đứa nhỏ không hề biết nó là đồ sắc bén nên đã cứa trúng ngón tay. Máu chảy ra, đứa nhỏ càng khóc to hơn. Lúc này, hồn vía Bạch Hiểu đều bay mất. Hài tử còn chưa biết sống chết như thế nào nếu Giác Giác vạn nhất lại xảy ra chuyện gì thì…. Y không dám nghĩ sâu, chỉ xé y bào ôm lấy đứa nhỏ rồi băng bó miệng vết thương lại. Đứa nhỏ khóc bù lu bù loa cứ như người khác làm bé bị thương vậy.
Bạch Hiểu hoàn toàn bị đứa con không có tiền đồ làm cho bất đắc dĩ. Y nhẹ nhàng an ủi rồi để bé nhoài vào lòng mình, cọ cọ đầu rồi tìm chỗ mà chui vào ngồi.
Bạch Hiểu một tay nâng đứa nhỏ lên rồi lại nhìn đứa kia có bị thương không.
“A…” Bạch Hiểu đột nhiên kinh hãi, y đứng lên che miệng với vẻ mặt không thể tin nhìn vào giữa nôi…
Trên khuôn mặt thanh tú như bức tranh kia có dính một giọt máu của Giác Giác, mà từ đó một đôi mắt đã dần dần mở ra giống y như Bạch Hiểu. Đồng tử mang màu ngọc lưu ly trong trẻo, ướt át giống như hồ nước bao la với những gợn sóng lăn tăn khiến mọi người yêu thương. Cùng lúc này ở bên ngoài phòng phía trên toàn bộ long cung dần dần hiện ra cầu vồng rực rỡ tuyệt mỹ.
Mỹ nhân đang ngủ, cuối cùng đã tỉnh lại…
Tuyên bố một tân thanh long đế đã chào đời…