• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Gà Múp _ Beta: Gà Ki

Long Hậu: thập ngũ

Bạch Hiểu không ngừng lui về phía sau, gần như ngã xuống giường. Hơi lạnh tỏa ra xâm nhập vào mũi. Lâu Uyên khiêng Bạch Hiểu hướng về phía giường thả xuống rồi đè ép người qua.

Hai người đánh nhau qua lại. Lâu Uyên chỉ dùng một cánh tay đã chế trụ được y. Bạch Hiểu nhìn đôi mắt đỏ bừng kia cảm thấy chính mình sắp bị xé nát.

Hôn môi gần như giày xéo nhau. Không… Đó quả thật chẳng thể gọi là hôn môi. Lâu Uyên dùng răng nanh hung hăng gặm nhấm môi Bạch Hiểu. Cho đến khi mùi máu tràn ngập toàn bộ khoang miệng. Bạch Hiểu bị đặt dưới thân Lâu Uyên không thể động đậy, đành phải dùng chân đá hắn. Môi Bạch Hiểu bị gặm cắn gần như là trừng phạt, đầu lưỡi cùng răng nanh của Lâu Uyên xâm nhập khoang miệng cuốn lấy đầu lưỡi Bạch Hiểu cắn một cái.

“A…” Bạch Hiểu bị đau liền xoay thân mình. Tại sao lại biến thành dạng này. Nước mắt ủy khuất dâng trào lên viền mắt. Lâu Uyên dùng một bàn tay xé mở ngoại bào của Bạch Hiểu. Chỉ còn lại một kiện y duy nhất, thân thể rất nhanh cảm nhận được không khí lạnh lẽo xung quanh.

Bạch Hiểu đỏ mặt: “Ba…” Một cái tát vung lên.

Trên mặt Lâu Uyên in dấu ấn 5 ngón tay. Đôi mắt màu xanh đã nhiễm đỏ nổi giận mở to.

Dường như trước nghi thức đoàn tụ kia, Lâu Uyên không giống như vậy, tuy rằng lạnh lùng, tuy rằng bạo ngược nhưng sẽ không giống như thế này, hắn mang theo sát khí nhìn y. Bạch Hiểu cuộn thân thể lui về phía cuối giường, gần như là sự sợ hãi.

“Ngươi sợ ta…” Lâu Uyên cúi đầu nở nụ cười, bàn tay xoa xoa khuôn mặt Bạch Hiểu hơi hơi run rẩy. Cho dù yêu thương cùng che chở thì thế nào? Lâu Uyên nhìn Bạch Hiểu sợ hãi hắn, y tránh ở cuối giường lui thành một đoàn.

Đế vương chậm rãi cúi đầu, ánh mắt chạm đến mũi chân Bạch Hiểu.

“A..”.

Hãm sâu vào vũng bùn rốt cuộc mới chính là ai chứ? Lâu Uyên chậm rãi vuốt ve bàn chân trắng nõn kia, bản thân dâng tặng cho thần chỉ để được yêu nhưng ở trong lòng Bạch Hiểu rốt cuộc địa vị của hắn thật thảm hại?

Bạch Hiểu co rúm, thu hồi chân lại. Lông mày nhăn lại nói: “Uyên… Ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lâu Uyên nhướng mày, vẻ mặt cười khổ giống như dã thú bị vây bắt, mệt mổi đến cực điểm khiến cho Bạch Hiểu đau lòng. Bàn tay xoa đến chỗ ngực bị xé mở. Một vết sẹo đỏ đậm nhìn ghê người không ngừng nhắc nhở bản thân đã trải qua sinh tử như thế nào. Đôi mắt nhìn chăm chú không chuyển, hắn chặm rãi nói: “Lúc ngươi đem cây đao kia đâm vào ngực, ngươi có nghĩ đến ta không?”.

“Cái gì…” Bàn tay Lâu Uyên một lần lại một lần vuốt ve ngực Bạch Hiểu, mang theo cảm xúc tê dại đánh úp vào trong lòng.

Lâu Uyên nảy sinh ác độc, dùng sức nắm lấy đầu nhũ kiêu ngạo bất tuân kia rồi lạnh lùng quát lên: “Chết tiệt, ngươi có nghĩ tới ta không hả!”.

“Uyên..” Bạch Hiểu bị Lâu Uyên thình lình gào to khiến toàn thân run rẩy rồi y nhìn khuôn mặt ẩn nhẫn cùng đôi mắt đỏ đậm như máu nhưng khó có thể chặt đứt tình thương không thể dứt bỏ.

“Bạch Hiểu, ở trong lòng ngươi, vị trí của ta đến tột cùng chỉ là một thứ hèn mọn. Ngay cả sự sống chết của ta cũng không ngăn cản được ngươi rời khỏi ta.” Trong ánh mắt màu xanh chứa đựng sự bi thương, trong giọng nói khàn khàn lộ ra sự nghẹn ngào chua sót.

Viền mắt nam nhân từ từ đỏ lên. Mệt mỏi quá, vô luận là Bạch Hiểu cùng hắn tranh chấp trong việc đối xử với hài tử hay trốn đến nhân giới lần này, đều không bằng việc Bạch Hiểu tự tiện rút đao đâm vào ngực mình làm cho Lâu Uyên khó chịu. Một khắc kia, Lâu Uyên thật sự muốn chết cùng Bạch Hiểu. Rồi sau đó, Bạch Hiểu lại dường như không có việc gì, rõ ràng cười châm biếm chính mình. Đối với những chuyện khác cũng không đề cập tới.

Bạch Hiểu cuối cùng cũng bỏ qua cả Giác Giác lẫn hài tử trong bụng.

“Ta không muốn làm thế thân…” Bạch Hiểu thấp giọng nói, Lâu Uyên xoay người, hít sâu một hơi. Hướng cánh cửa đi tới, Bạch Hiểu nắm chặt bàn tay dưới chăn, các ngón tay đều trắng bệch.

‘Chết tiệt, ngươi có nghĩ tới ta không hả!’

‘Ở trong lòng ngươi, vị trí của ta đến tột cùng chỉ là một thứ hèn mọn’

‘Sự sống chết của ta cũng không ngăn cản được ngươi rời khỏi ta’

Lời nói đau đớn đến thấu xương, một lần lại một lần lặp lại ở trong đầu Bạch Hiểu. Cuối cùng vào giờ khắc này, y cũng đã hiểu được sự yêu thương cùng chua sót của Lâu Uyên. Nước mắt triệt để rơi xuống giống như một cơn mưa vừa nhanh vừa mạnh.

‘Đừng đi…’ Trong lòng Bạch Hiểu khóc thương hô lên nhưng miệng thì lại không thể phát ra thanh âm nào.

Bàn tay Lâu Uyên cầm tay nắm cửa, cước bộ hơi hơi bị kiềm hãm, quay đầu lại một nửa nói: “Cho tới bây giờ, ngươi không phải là thế thân. Ngươi không hề tin tưởng ta thật sự yêu ngươi, nếu như vậy thì Bạch Hiểu … Ta nguyện ý thả ngươi đi..”.

Cái gọi là tình yêu khi hắn làm cho ngươi ưu thương, làm cho ngươi vui vẻ muôn màu muôn sắc, làm cho ngươi trở nên thành thục, trở nên gợi cảm, trở nên lôi thôi, trở thành một người khác đi, gột rửa sự lộng lẫy chỉ vì một thoáng chờ đợi.

Tình yêu là sự tín nhiệm, là đồng cảm, là sự chia sẻ, là sông cạn đá mòn, ngàn năm không hối hận.

Cả một đời ta đóng chặt cánh chim không tung hoành, chỉ cầu một thoáng qua vui vẻ.

Bạch Hiểu, ngươi u mê quá rồi.

Tình nhân trong mắt là Tây Thi nhưng không thể chấp nhận được một tia nghi ngờ, không chấp nhận được rồi lại không bỏ xuống được.

Ngoài cửa, ánh sáng nghiêng nghiêng chiếu vào. Bóng dáng Lâu Uyên gần như càng lúc càng xa.

“Không….” Bạch Hiểu lắc đầu, tứ chi giống như bị co rút không thể động đậy.

“Không….” Nước mắt tuôn trào rơi xuống ngày một nhiều, ướt quần áo, ướt cả trong tâm…. bịch bịch bịch….

__________________________________________

Gà Ki: Này thì hóng, ngược chết các cưng =v=

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK