Chưa kịp để Uyên Nhã trả lời Lục Tâm Di lúc ấy đã chạy đến trước mặt ba người con trai đó rồi nở nụ cười giả tạo hết sức. Đúng, rất giả tạo. Bởi chẳng lúc nào Lục Tâm Di có chút thiện cảm gì với lũ công tử nhà giàu này!
"Người bạn kia của tôi đã rất mến anh. Vậy nên anh có thể lại gần nói chuyện, làm quen cô ấy được không?" - Câu hỏi chẳng những vô duyên mà còn rất ư là điên rồ của Lục Tâm Di nói với chàng trai mặc áo trắng kia. Nhưng lạ lùng thay, anh chàng kia chỉ cười nhẹ không nói gì trước một người vốn dĩ chẳng bao giờ bình thường này! Càng lạ lùng hơn nữa là hai người bạn đi cạnh anh ta đã lên tiếng nhạo báng Lục Tâm Di một cách vô cùng quý tộc!
"Nực cười thật, thời nay con gái mới có chiêu mới à? Bảo Huy?"
Người con trai đứng ngay cạnh anh chàng mặc áo trắng "vô duyên" lên tiếng - theo cách nghĩ của Lục Tâm Di lúc bấy giờ!
Người đứng bên cạnh cũng cười mỉa mai rồi trả lời bạn của mình:
"Chẳng biết nữa. Thôi chúng ta đi để Lâm Khách còn nghe con người ta tỏ tình!"
Lục Tâm Di còn chẳng biết ngượng là gì, chỉ tay vào người vừa mới nói, hay còn được gọi là Bảo Huy đó:
"Hôm nay bản cô nương có việc, không chấp bọn tiểu nhân." Rồi quay sang người có tên Lâm Khánh mà nói: "Tóm lại là anh..."
Chưa nói kịp hết câu, Lục Tâm Di đã được Uyên Nhã lôi đi không thương tiếc, đã vậy lại còn xin lỗi mấy tên kia. Đến vị trí cũ, Uyên Nhã mới bỏ tay bạn mình ra, ánh mắt van lơn:
"Xin cậu đó Tâm Di à. Cậu có thể thôi phá phách được không?"
"Ừ, ừ. Tớ biết rồi. Chỉ tại... hay là bọn mình lại đằng kia xem đi!" - Uyên Nhã theo Tâm Di tiến lại gần trung tâm buổi tiệc, vừa đi vừa lắc đầu ảo não. Người bạn này của cô chẳng bao giờ thay đổi được cả, con gái gì mà chẳng giống ai! Có lẽ bởi vậy mà cô và Tâm Di làm bạn được với nhau ư?
Vừa chen chân được vào gần sân khấu, tiếng nhạc đã lập tức bị ngắt đi, thay vào đó là giọng của một người dẫn chương trình rất nổi tiếng hiện nay. Bởi vậy nên khuôn mặt vốn đã rất háo hức của Lục Tâm Di ngay lập tức đã dịu xuống. "Chẳng có gì vui cả."
Mới nói được hết câu, Lục Tâm Di mới để ý là Uyên Nhã đã rời tay cô lúc nào, chắc là lúc nãy đông quá nên Uyên Nhã không vào được chăng? Lục Tâm Di đang lo lắng thì nhận được tin nhất của Lưu Uyên Nhã "Lúc nãy đông quá nên tớ không vào theo cậu được, thôi cậu cứ ở đó chơi lát rồi ra. Tớ ở ngoài xe hóng gió tí đã!" Lục Tâm Di cất máy rồi chen chân ra ngoài, khi ra đến được chỗ có khá ít cô thấy bóng dáng của ba tên lúc nãy. Rồi bỗng Lục Tâm Di nở nụ cười ma mị tiến gần họ trong tay tiện thể lấy chiếc ly rượu vang đó... Đến gần rồi không biết vô tình hay cố tình mà cả ly rượu đã ở trên người mặc đồ đen, người mà bọn họ gọi là... Nhật Vũ!
...
Một lần vô tình. Cả đời nhớ thương. Những dư âm này có lẽ cả Lục Tâm Di cũng như Hoàng Gia Nhật Vũ lúc trước hay bây giờ đều không thể ngờ đến! Một nỗi đau kéo dài lê thê, nụ cười hay nước mắt đều đã chẳng còn quan trọng!
Nước mắt bỗng lăn dài trên má rồi khẽ rơi xuống chiếc gối trắng. Vô tình!
Trong mơ hồ hình như Lục Tâm Di thấy một quá khứ nào đó. Đúng, là một quá khứ đã qua kéo dài, kéo dài... Rồi bỗng hiện về trong giấc mơ của Lục Tâm Di. Một quá khứ hoàn chỉnh, bắt đầu từ những sự vô tình rồi tiếp nối bởi những nụ cười. Và rồi nó bị ngắt quãng bởi những giọt nước mắt chia xa!
(Còn tiếp)
Lời của tác giả: Đầu tiên cho phép mình gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người vì đã đọc truyện của mình và cả những dòng này. Mình viết chương này để: Kết thúc một năm cũ và bắt đầu một năm mới thật vui vẻ, hạnh phúc! Không biết từ khi nào mà bộ truyện Quay Lại? Sao Có Thể? của mình đã kéo dài đến
Đức Lâm ngày 31/12/2016, 4:26PM