- Nói chung, lát nữa anh sẽ giải thích cho em sau. Bây giờ em tạm thời im lặng một lát.
Kiệt Luân mặc dù muốn hỏi cho rõ ràng nhưng Kiệt Thanh đã nói vậy thì đành im lặng. Vương Thanh lên tiếng, lúc này có chút nhăn mặt, cánh tay phải lại đau khiến cô khó khăn trong việc gõ bàn phím.
- 2 tầng.
Trịnh Thiên quan sát Vương Thanh nãy giờ nên biết cô lại đau tay phải. Anh nhìn cô mà xót xa. Anh ngồi gần cô hơn, ôm vai cô mà nói.
- Em ngừng tay đi. Để Bạch Lạc làm là được.
- Không được. Nếu tôi ngừng tay dù chỉ một giây thì công sức vừa rồi của tôi xem như đổ sông.
Vương Thanh cau mày chịu đau tiếp tục gõ bàn phím. Trịnh Thiên cau mày nhìn cô khi nghe cô nói. Vương Thanh mặc kệ anh vẫn cứ tiếp tục. Tứ Kị Sĩ nhìn cô lúc này cũng bắt đầu thấp thỏm không yên.
Ở một nơi nào đó, một người đàn ông đang ngồi ghế sofa cầm ly rượu trong tay mà xoay vòng, trên mu tay là hình xăm bọ cạp, nhếch miệng cười thâm hiểm nhìn người ngồi đối diện rồi đưa lên làm hành động mời uống rồi.
- Chúc cho kế hoạch của chúng ta thành công mỹ mãn, Aspire.
Người đàn ông ngồi đối diện nhếch miệng cười nhìn hắn. Không quan tâm hắn đang nhìn thách thức mà uống một ngụm rượu nói.
- Tôi nhắc cho ông nhớ. Tôi cóc quan tâm lý do của ông là gì??? Chỉ cần ông làm đúng giao kèo. Thì nhất định tôi sẽ hoàn thành.
Hắn ngồi dựa vào ghế gác một tay lên lưng dựa sau ghế mà nói.
- Cậu yên tâm chỉ cần cậu hoàn thành giao kèo của tôi và cậu. Số còn lại tôi nhất định sẽ giao đúng hẹn.
Hắn nói rồi, cả hai đều yên lặng mà uống rượu. Chiếc máy tính của hắn để trên bàn làm việc sau lưng hắn đột nhiên lên tiếng báo động. Cả hai nhìn về phía máy tính. Aspire đặt ly rượu xuống rồi đi đến ngồi xuống trước màn hình. Aspire nhìn thấy những con số chạy trên màn hình thì cau mày mà thì thầm nói.
- Không thể nào.
Hắn nghe được mà ngờ ngợ, hắn cũng đặt ly rượu xuống mà đến đứng cạnh Aspire. Hắn nhìn màn hình rồi nhìn gương mặt Aspire lúc này có thể đoán được chuyện không hay xảy ra. Hắn liền hỏi.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy???
- Có kẻ đã phá bỏ được 2 tầng bảo vệ của virus 5801 - T mà tôi đã hack vào máy tính của Trịnh Thiên. Bây giờ chỉ còn một tầng???
Hắn nghe mà như muốn tức điên lên. Đập tay mạnh xuống bàn khiến mọi thứ trên bàn như muốn bay lên. Tay hắn nổi gân, hắn gằng giọng nói.
- Không phải cậu nói rằng loại virus này không còn người khác ngoài cậu có thể phá bỏ sao??? Tại sao bây giờ lại như thế???
- Tôi khẳng định loại virus này thì hacker tầm thường không thể phá bỏ nói.
- Thế thì tại sao bây giờ chuyện này lại xảy ra???
- Nếu là cô ta thì khác.
Aspire lúc này trầm tư mập mờ nói. Hắn nghe mà không hiểu lên tiếng hỏi.
- Cô ta??? Cô ta là ai???
- Dark Queen, đệ nhất hacker thế giới.
- Ý cậu là cái kẻ gây ra chuyện động trời 2 năm trước sao???
Hắn như ngờ ngợ được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng hắn vẫn không tin được, Trịnh Thiên lại có thể mời được đệ nhất hacker về giúp anh. Aspire gật đầu nói tiếp.
- Chỉ có thể là cô ta. Chỉ có cô ta mới có bản lĩnh.
- Vậy chúng ta phải làm sao???
Hắn hiểu được tình hình nên giọng cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng hắn không muốn kế hoạch đã sắp thành công thì bị phá hoại như vậy được. Aspire nhìn hắn rồi lại nhìn màn hình, nhếch miệng cười mà đặt 2 tay lên bàn phím nói.
- Được rồi, Dark Queen. Để xem là tôi hay cô mới xứng đáng là đệ nhất hacker.
Nói rồi, Aspire bắt đầu gõ bàn phím, màn hình cũng bắt đầu xuất hiện các dòng chữ.
Ở bên Trịnh Thiên, Vương Thanh vẫn tiếp tục gõ bàn phím không ngưng nghỉ. Nhưng khi cô thấy một dòng chữ khác thường xuất hiện thì cô liền cau mày nói.
- Hắn đến rồi.
Trịnh Thiên và Tứ Kị Sĩ ngạc nhiên nhìn Vương Thanh. Tình hình dường như càng lúc càng căng thẳng hơn khi cô nói một cách nghiêm túc như vậy. Trịnh Thiên vốn đã khó chịu rồi, khi nghe cô nói thì càng khó chịu hơn, anh hỏi.
- Hắn là ai???
- Aspire, kẻ duy nhất có thể gây ra chuyện này. Bây giờ hắn đang lập trình để tái tạo lại tầng bảo vệ.
Vương Thanh nói, tay không vẫn gõ bàn phím. Tứ Kị Sĩ nghe mà càng lo lắng hơn, trịnh Thiên lại không hề nói gì chỉ nhìn cô mà xót xa trong lòng. Kiệt Luân lo lắng hỏi.
- Vậy chúng ta phải làm sao đây???
Vương Thanh không trả lời câu hỏi của Kiệt Luân mà chỉ mấp máy môi nói nhỏ.
- Tới đi.
Cả 2 nơi dường như đều chìm trong không khí nghẹt thở. Vương Thanh và Aspire đều tập trung nhìn vào màn hình máy tính, tay gõ bàn phím không ngừng. Tốc độ gõ của cả hai đều có thể nói là ngang nhau. Những con số, những dòng chữ xuất hiện ngày càng nhiều. Sau một hồi, cả hai dường như nhấn nút enter cùng một lúc, lúc này cả 2 mới ngừng tay, ngồi thở hổn hển giống như vừa mới đánh thực chiến xong.
Cả 2 màn hình lúc này xuất hiện 2 dòng chữ một xanh một đỏ. Bên màn hình của Aspire xuất hiện dòng chữ FAILURE màu đỏ. Khiến Aspire không tức giận mà đứng dậy gạt đổ đồ trên bàn quay lưng lại mà nói.
- Chết tiệt.
Hắn dường như cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mọi chuyện đã thất bại, bây giờ hắn chỉ có thể tức giận mà nói với Aspire.
- Bây giờ mọi chuyện đã thất bại, cậu không hoàn thành được giao kèo. Tôi không thể giao số còn lại cho cậu.
Hắn nói xong thì liền bỏ đi để lại Aspire ở lại với sự tức giận tột cùng. Aspire nhìn màn hình mà càng tức giận hơn, cầm lấy máy tính mà ném xuống đất, màn hình xuất hiện nhiều được nứt. Aspire tay nắm thành quyền đấm mạnh vào tường mà nói.
- Dark Queen, tôi nhất định sẽ khiến cô phải chịu gấp bội nỗi nhục hôm nay.
Ở bên Vương Thanh, màn hình xuất hiện dòng chữ SUCCESS màu xanh rồi lại xuất hiện dòng chữ "Dark Queen". Lúc này Vương Thanh mới nhẹ nhõm cô rút USB ra rồi cài lại trên tay trái, cô ngả người ra sau tựa lưng vào ghế, thở khó khăn mà cười nhẹ. Trịnh Thiên nhìn cô mà đau lòng, kéo nhẹ cô vào lòng để đầu cô tựa lên vai anh, rồi cầm lấy tay phải của cô mà xoa nắn.
Vương Thanh lúc này thực sự cảm thấy mệt do phải chịu cơn đau ở tay phải, cô không nói mặc Trịnh Thiên kéo cô vào lòng, cô nhắm mắt thoải mái vì được anh xoa nắn tay cô. Tứ Kị Sĩ nhìn cô lúc này cũng biết rằng cô đã thành công. Cuối cùng họ cũng bỏ xuống được mối lo trong lòng. Bạch Lạc mừng rỡ, quả không hổ danh thần tượng của Bạch Lạc này. Dù đối thủ có hành động ra sao thì cô vẫn có thể chiến thắng. Bạch Lạc nhìn Trịnh Thiên mà nói.
- Chủ tử, cô ấy thành công rồi. Cô ấy...
Bạch Lạc đang nói thì liền bị Trịnh Thiên ngăn lại. Anh đưa tay ra hiệu im lặng. Tứ Kị Sĩ lúc này mới để ý hơi thở Vương Thanh đều đều. Cô đã ngủ quên trong lòng Trịnh Thiên. Anh nhẹ nhàng bế cô trong tay đưa cô về phòng ngủ. Tứ Kị Sĩ hiểu chuyện nên cũng im lặng không nói gì. Chờ cho Trịnh Thiên bế Vương Thanh ra khỏi phòng hẳn mới nói. Kiệt Luân lúc này mở miệng hỏi.
- Đúng rồi, anh nói sẽ nói cho em biết sự kiện gì đó cơ mà.
- À, lúc đó có thể nói là hỗn loạn. 2 năm trước, đột nhiên tất cả các máy tính quản lý nhà nước trên toàn cầu bị một loại virus tên là Zeus xâm nhập cùng một lúc. Toàn bộ thông tin trong máy đều bị đánh cắp và gây mất điện, để có thể loại trừ virus chính phủ các nước đã tập hợp toàn bộ nhân lực trong ngoài. Nhưng đều không thể làm gì được. Cuối cùng họ đành phải dùng biện pháp cuối cùng là cài đặt lại toàn bộ máy tính. Khi có điện trở lại thì dòng chữ "Dark Queen" xuất hiện trên tất cả màn hình. Từ đó mới gây ra hiện tượng tất cả bang phái hắc đạo đi lùng sục đi tìm Dark Queen, nhưng chưa ai tìm ra Dark Queen thực sự là ai. Họ chỉ có thông tin duy nhất là Dark Queen là nữ. Thật không ngờ, Dark Queen lại là Vương tổng của Vương thị.
Kiệt Thanh kể lại sự việc năm đó mà có chút thán phục. Năm đó cũng vì sự kiện này mà bang Ngân Lang cũng mất công đi tìm Vương Thanh một thời gian nhưng vì không tìm được gì nên Trịnh Thiên cũng ra lệnh không đi tìm nữa, không nên tốn thời gian chỉ vì một người mà không biết người đó có tồn tại hay không. Kiệt Luân lúc này đã hiểu nhưng lại thắc mắc hỏi lần nữa.
- Nhưng cô ấy làm như vậy để làm gì??? Chắc không phải để tuyên bố mình là đệ nhất hacker đó chứ???
- Tôi không nghĩ vậy. Trong giới hacker chúng tôi cũng có vài người đã quyết đầu cùng cô ấy nhưng rất nhanh chóng bị cô ấy đánh bại. Danh xưng đệ nhất là chúng tôi đặt cho cô ấy. Nhưng nguyên nhân để cô ấy gây ra chuyện lớn như vậy thì không ai biết.
Bạch Lạc lên tiếng. Bạch Lạc cũng đã nghe một số hacker nói khi quyết đầu cùng Dark Queen. Nhưng không ai thắng được cô ấy cả. Nghe Bạch Lạc nói mà cả 4 người đều rơi vào trạng thái trầm tư rồi nhìn ra phía cửa mà Trịnh Thiên rời đi lúc nãy.