Hôm qua Dương Tầm lên mạng trao đổi với Undo Blue rằng gợi ý cô hôm nay hãy xuất hiện với tư cách tác giả bộ truyện và tham dự buổi đóng máy bộ phim cùng công ty Hoa Dương - một bộ phim được chuyển thể từ truyện đầu tay của cô. Anh mong muốn mình gặp trực tiếp Blue để bày tỏ lòng biết ơn về bộ truyện, không những đem lại sự thành công và lợi nhuận cho công ty, còn giúp anh tìm được người phụ nữ trong cuộc đời mà bấy lâu nay anh vẫn cất công kiếm tìm, anh rất trân trọng tình bạn của mình với Blue, cũng muốn mình thành thật trong mối quan hệ này, anh thật sự rất muốn biết mặt ân nhân của mình, người mà luôn cho anh cảm giác thoải mái trong những buổi trò chuyện sẽ là một người như thế nào, thật sự không quan trọng về kết quả, chỉ để có một đáp án, một dấu chấm câu khép lại những chuỗi ngày kỷ niệm trong quá khứ, sang trang những câu chuyện mới ở tương lai.
Mạc Lam cảm thấy nhân dịp này, mình cũng nên thành thật bày tỏ thân phận chính xác của mình là tác giả chính Undo Blue của bộ truyện, không phải là trợ lý tác giả như bây giờ, không những là để thành thật với công ty, với đoàn làm phim, còn phải thành thật với cả Dương Tầm nữa, mặc dù cô nghĩ chuyện này chẳng có gì lớn lao và ý nghĩa với anh. Nghĩ tới Dương Tầm, cô lại cảm thấy nhớ nhung khôn xiết, từ hai người hoàn toàn xa lạ, nhờ bộ truyện đầu tay của mình, hai người đã bén duyên với nhau chỉ vỏn vẹn khoảng 6 tháng, cô chỉ có thể cảm thán về duyên số lạ kỳ. Còn về Mr. Search, cô chỉ còn khép lại với một tình bạn đầy vui buồn và ký ức, có thể rằng sau này nếu có dịp cô sẽ giới thiệu Mr. Search với Dương Tầm, hai người cùng tên chắc sẽ có rất nhiều điểm tương đồng và có thể trở thành bạn bè chung.
Dương Tầm lúc này đang bận trả lời những câu hỏi mà cánh phóng viên đặt ra cho anh, anh biết Blue lúc này có lẽ đã ở phía sau phòng hậu trường ngồi nhâm nhi tách trà hay cà phê gì đó rồi. Sau khi xong việc ở sảnh tiếp khách, anh bật điện thoại nhắn tin cho Blue để hỏi thăm tình hình thì nhận được tin nhắn đã tới nơi và đang ở phía sau phòng hậu trường như dự đoán, anh giao phó vài câu với thư ký Kim kết thúc những việc còn lại ở trường quay, rồi nhanh chóng rảo bước đến nơi hẹn để gặp Blue.
Phòng hậu trường rất rộng và bày trí "sang chảnh" bắt mắt như một quán cà phê thật thụ, vậy mà do hôm nay là buổi họp mặt của tất cả mọi người, nên hiện tại tuy chưa phải là giờ nghỉ giải lao nhưng ở đây đã đông nghẹt người. Dương Tầm dáo dát nhìn quanh, hiển nhiên là nhận được rất nhiều cặp mắt ngưỡng mộ lẫn yêu thương xung quanh, nhưng anh không bận tâm, chỉ cố gắng tìm kiếm cô gái mặc chiếc áo váy xanh lam nhạt như trong tin nhắn miêu tả của Blue.
Một cô gái quay mặt đang ngồi một mình trên chiếc ghế cao, vai mảnh hờ hững, tóc xoăn xõa nhẹ, váy lam nhạt dài qua gối, giày cao gót trắng trang nhã rất hợp với màu da của cô, anh chợt thấy mình có chút hồi hộp, chậm rãi từng bước tiến gần cô gái, tằng hắng một tiếng rồi nói có chút không xác định: "Blue?"
Khi đối phương quay lại, anh có đôi chút thất vọng vì khuôn mặt hơi phong trần và khí chất rất khác với tưởng tượng của anh, cô gái cười rạng rỡ: "Dương tổng gọi em à?" Nhanh chóng Dương Tầm đã lấy lại bình tĩnh, anh không trả lời mà nhắn tin với Blue: "Có phải là Blue không?"
Cô gái không thấy Dương Tầm trả lời mình nên có chút giận, để hóa giải sự ngại ngùng cô bèn lấy điện thoại ra nhắn tin với bạn. Khi Dương Tầm nhận được tin nhắn: "Search hỏi lạ thật, là Blue đây chứ còn ai vào đây nữa?" Thấy Blue trả lời như vậy, anh cứ tưởng đây chính là Blue mà mình đang tìm, định cất lời chào thì cô gái đã đi sang chỗ khác.
Lúc này Mạc Lam từ nơi khác bước tới, trên tay vẫn còn cầm chiếc điện thoại. Cũng là áo váy màu lam nhạt, cũng tóc xoăn xõa vai, cũng giày trắng nền nã, cảm giác thật sự quá khác biệt! Chợt trong đầu Dương Tầm thoáng qua một ý nghĩ, như để xác định, anh nhắn thêm một tin nhắn cho Undo Blue: "Search đang tìm Blue, Tầm đang tìm Lam!"
Khi Mạc Lam nhận được tin nhắn của Dương Tầm, cũng đúng lúc hai đôi mắt bắt gặp nhau. Cô nhoẻn miệng cười, và nhìn thấy anh cũng đang cười, tiếng cười giòn tan khanh khách, sảng khoái tinh khôi như một đứa trẻ, hai người mắt không rời nhau tiến lại gần nhau, khoảng cách hiện tại của hai người chỉ còn mười bước nhỏ, nhưng cứ như xa cách cả biển bờ, thật lâu, cho đến khi khoảng cách này chỉ còn lại ba bước nhỏ, hai bên cùng cất tiếng nói đầu tiên dành cho nhau ngày hôm nay.
"Mr. Search!"
"Undo Blue!"
* * *