Chỗ hẹn gặp là một nhà văn hóa hay đại loại là thế, kiến trúc bày trí đã có chút cũ kỹ, nhưng dọn dẹp ngăn nắp và sạch sẽ. Mới bước vào đã nghe tiếng nhạc xập xình, đúng chất kiểu nhảy breakdance, sôi động và trẻ trung. Do người gác cổng đã đi vắng, cô tự mình dắt xe vào để và dễ dàng tìm tới lớp nhảy duy nhất của nơi đây.
Diện tích của lớp nhảy không rộng, khi Đường Lạc đi vào nhạc đã tắt, lớp đang tập các động tác không nhạc để ráp vào. Giáo viên đứng lớp là một anh chàng mặt baby luôn nở nụ cười trên môi. Sự đột ngột xuất hiện của một người lạ làm cho mọi người dừng việc nhảy lại, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào cô. Cô đi thẳng đến anh chàng ấy, lịch sự hỏi:
"Bạn cho mình hỏi chút, Cain nhóm Crew 5 có ở đây không ạ? Mình đến vì lời hẹn với anh ấy."
Creek nhìn vào cô gái dễ thương ở trước mặt, người thật đẹp hơn cả trong hình, anh hỏi để xác định:
"Cô là Đường Lạc?"
Khi nhận được cái gật đầu trả lời, anh giới thiệu:
"Tôi là Creek, thành viên nhóm Crew 5, anh Cain bận việc đi khỏi một chút, cô vui lòng ngồi đợi anh ấy chút nhé!"
Nói xong anh ra hiệu cho cô ngồi ở băng ghế chờ, bản thân tiếp tục công việc dạy nhảy cho các học trò, cách trêu đùa vui cười của lớp nhảy khiến cho Đường Lạc cảm thấy thoải mái và thả lỏng.
Cô chẳng cần đợi lâu, chỉ mười phút sau, ngoài cửa đã có tiếng cười nói, người đẩy cửa vào là một chàng trai cực kỳ cool ngầu, nhìn mặt mũi người này rất quen, sau một phút hồi tưởng lại, cô buộc miệng thốt lên:
"Là anh!"
Đột nhiên gặp mặt "ôn thần" ở chỗ này, cô cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng không phải vì thế mà cô quên đi mục đích chính của mình lần này, cô nhìn ra ngoài cửa, có ba chàng trai trẻ trung lần lượt đi vào, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh chàng đáng ghét mình gặp đầu tiên là người nổi bật nhất.
Cô không xác nhận được ai mới là người mình cần tìm, quay sang dùng ánh mắt hỏi han Creek, Creek nhanh nhẩu chìa tay sang người mà cô không mong muốn nhất nói:
"Đây là Cain, trưởng nhóm Crew 5!"
Giới thiệu xong với Đường Lạc, anh quay mặt sang Cain nói:
"Cain, còn đây là Đường Lạc, người mình đã hẹn!"
Cain từ khi bước vào đã nhìn thấy Đường Lạc, khi nhìn thấy cô nhìn anh với một vẻ mặt không thoải mái, dáo dác tìm kiếm anh trong khi anh đang ở ngay trước mặt lại không thèm ngó ngàng. Anh cũng không biết từ khi nào lại "đắc tội" với cô ấy, rõ ràng người đạp chân anh là cô ấy, lẽ ra người chịu thiệt ấm ức phải là anh mới đúng. Anh vẻ ngoài bình thản, thật ra trong lòng đã vui lên bởi nét dễ thương thu hút của Đường Lạc, anh chủ động cất lời phá tan bầu không khí ngại ngùng:
"Lãnh Huân, tên trong nhóm là Cain, hân hạnh được làm quen với em!"
"Cain?"
Như không mong muốn kết quả này, cô hỏi lại để có một câu trả lời khác hơn, nhìn thấy đối phương gật đầu thừa nhận, cô thật muốn có một cái hố trước mặt lúc này để chôn mình vào trong đó, không phải đối diện với tình cảnh ngại ngùng này. Cô đã làm gì trước đó với Cain? Người ta chắc không để bụng? Người ta đã quên chuyện cũ rồi? Cô yếu ớt biện hộ bào chữa bằng những tình huống ngay cả bản thân cô cũng không tin có thể xảy ra. Cô nhìn đối phương chờ đợi, thấy anh ấy không có vẻ gì là "tính sổ" chuyện cũ, cô mới hơi thả lỏng và trấn tĩnh lại chút.
"Cain! Rất vui vì đã cho cơ hội em được gặp mặt anh, những chuyện trước đó xin anh đừng để bụng, vì tưởng anh.. à không, vì không quen biết anh nên em mới cư xử như thế, mong anh bỏ qua!"
Nhìn cô ấy nói một mạch đến chỗ "tưởng anh" ngập ngừng đôi chút, anh hiểu rõ ý cô ấy muốn nói gì, không ngờ anh cũng có lúc bị người ta nhầm tưởng là lưu manh, anh thấy buồn cười với phát hiện này. Cô ấy rất đặc biệt, hoàn toàn thẳng thắn thừa nhận những gì đã diễn ra, rất tự nhiên và cởi mở, lịch sự bỏ qua từ "lưu manh" để giữ thể diện cho anh, tại sao một cô gái trẻ trung như vậy lại có quá nhiều điểm đáng yêu và nổi bật thế này cơ chứ?
Lãnh Huân tằng hắng một tiếng như để che giấu đi nỗi tán thưởng của mình dành cho người lần thứ ba gặp mặt, môi khẽ nhếch lên thay cho nụ cười:
"Chắc em chưa ăn gì phải không? Anh biết gần chỗ này có một quán cháo cá khá ngon, mình đến đó vừa ăn vừa nói chuyện nhé!"
Đường Lạc không hiểu tại sao khi biết được Lãnh Huân chính là Cain mà mình cần tìm, cô trở nên bị động trước mặt anh, khi thấy anh nói chuyện, cô chỉ kịp nghe chưa kịp phản ứng, cái đầu đã nhanh hơn phản ứng bản thân mà gật đầu đồng ý, khi sực biết rằng đối phương rủ mình đi ăn uống trò chuyện, đầu óc cô chợt nghĩ tới chuyện hai người như đang hẹn hò, khuôn mặt bất giác đỏ bừng vì thẹn.
* * *
Khi hai người đã đi khỏi, Creek mới dùng ánh mắt thám tử nhìn vào đằng xa, miệng lẩm bẩm:
"Cain ca thật là bất bình thường, có bao giờ chủ động trước mặt người lạ như vậy đâu! Phen này có tin sốt dẻo rồi đây!"
Vai trò thám tử chẳng phát huy được bao lâu đã bị tụi học trò kéo vào trong tiếp tục các động tác nhảy còn dang dở khi nãy.
* * *