Một cô giáo trẻ tuổi dẫn theo đoàn học sinh cấp hai xách theo dụng cụ vẽ tranh một người một chiếc ghế xếp nhỏ, một giá tranh, ngồi quay mặt về hướng bờ sông nguệch ngoạc những nét vẽ của người nhập môn. Làn gió hè bất chợt thổi nhẹ lên tóc mái của cô giáo, một đôi mắt to đen trong veo trìu mến nhìn từng đứa học trò ngoan ngoãn thực hiện bài tập vẽ của mình.
Đường Lạc nhoẻn miệng cười, tận hưởng khí trời mát mẻ hiếm có của những ngày hè, bầu trời quang đãng dịu êm, đám mây trắng lượn lờ trôi trên bầu trời xanh thẳm như vừa được tẩy rửa sạch sẽ, thật dễ chịu và yên bình! Tâm trạng cũng bất giác trở nên lạc quan và yêu đời!
Lãnh Huân nhìn cô ấy từ xa, sự tốt đẹp của cô ấy anh ngắm nhìn nhưng chưa bao giờ cảm thấy đủ. Lúc trước khi chia xa, sự xuất hiện hằng ngày của cô ấy vây quanh lấy anh, làm cho anh không có thời gian nhận ra cô ấy không biết khi nào đã âm thầm bước vào cuộc sống của anh, luôn hiện diện ở mọi khoảnh khắc trong cuộc đời của anh, anh quen thuộc đến nỗi như một thói quen, và lầm tưởng rằng mình có thể giữ mãi thói quen đó.
Cuộc sống luôn có những điều đi ngược với tâm tư nguyện vọng mong ước của mỗi người, anh phải trả giá vì xem thói quen được vun đắp từ cô ấy như là một điều hiển nhiên. Anh chợt giật mình tỉnh ngộ rằng, Đường Lạc của anh tốt đẹp như vậy, nếu cô ấy đi yêu một người khác và kết hôn, nếu anh chậm một bước, mọi cái tốt đẹp và phong phú của cuộc sống mà cô ấy mang lại bị cướp mất, anh không biết mình sẽ phải tiếp tục lại cuộc sống một mình thiếu sức sống ấy ra sao nữa! Thói quen trong cuộc sống có mặt Đường Lạc ăn sâu vào trong mạch máu của anh, tựa như một con nghiện lâu năm, anh mất khả năng cai nghiện rồi!
Lãnh Huân từ từ tiến đến bên Đường Lạc, trong lòng có chút hân hoan, hồi hộp, trông chờ và thấp thỏm! Tuy được Dương Tầm đưa thông tin điều tra được rằng Đường Lạc trong một năm ở HL không hề quen ai, nhưng cảm giác sợ mất đi trong anh luôn hiện hữu, ray rứt khôn nguôi!
"Lạc!" Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ phía sau lưng, giọng nói không lúc nào quên trong tim, Đường Lạc chợt có chút sợ hãi đối diện với chủ nhân của tiếng nói ấy, cô giả vờ như không nghe thấy, quay mặt lại tiếp tục công việc dạy học, chỉ có nhịp đập thình thịch của con tim nhắc nhở cô sự ảnh hưởng do đối phương mang lại mạnh mẽ dường nào!
"Lạc, không lẽ anh lại khiến em ghét đến nỗi không buồn nhìn mặt?" Giọng Lãnh Huân lại một lần nữa vang lên, chất giọng trầm buồn pha chút dỗi hờn của một người con trai kiệm lời yêu thương vốn dĩ đã phá vỡ quy tắc thường lệ thành công khiến Đường Lạc quay mặt lại.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt tha thiết của Lãnh Huân dán chặt vào mắt cô, sự cuồng nhiệt trong đôi mắt ấy có chút xa lạ với hình ảnh trước đây của anh - một người luôn tiết chế và che dấu tình cảm rất tốt, cô chợt nghĩ đến người mang lại sự thay đổi ấy không phải là mình, trong lòng có chút hụt hẫng và buồn bã, cô giấu đi cảm xúc sau cặp mắt kính, từ tốn hỏi: "Anh Lãnh Huân tìm em không biết có việc gì không ạ?"
Lãnh Huân đã suy diễn trong đầu rất nhiều về phản ứng đầu tiên của Đường Lạc khi gặp anh, quát tháo, giận dỗi, hậm hực.. rất nhiều khả năng anh đã nghĩ tới, nhưng không thể nào ngờ là với một cách nói chuyện lịch sự xa cách như vậy.
"Hãy gọi anh là Huân, hoặc Cain!" Anh cau mày với cách xưng hô xa cách ấy, cất lời góp ý cô ấy sửa đổi.
"Anh Huân nếu không có gì cần trao đổi thì xin lỗi để em tiếp tục công việc của em! Học trò của em đang đợi!" Đường Lạc cảm nhận được sự nhiệt tình trong cách nói chuyện của anh ấy, Lãnh Huân lạnh lùng ít cười của cô luôn nở nụ cười mê người khiến cô mất bình tĩnh khi đối diện, sự thay đổi ấy càng khiến cô thấy không thoải mái.
Đang định quay người lại thì chợt cánh tay bị đối phương giữ chặt, ánh mắt có chút giận dỗi định hỏi nguyên nhân, thì nghe anh ấy nói: "Hôm nay xong việc em có thời gian không, cho anh.."
Lãnh Huân chưa dứt lời thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Đường Lạc vội vàng bắt máy vì cô chưa nghĩ ra cách để từ chối anh: "Ryan? Được chứ! Anh đến thăm em em thấy vui lắm! Khi nào? À.. à.. vậy mình hẹn lúc đó gặp nhé! Bye!"
Lãnh Huân vẻ ngoài tỏ vẻ thản nhiên nhìn trời nhìn mây, nhưng trong lòng đã dậy sóng. Điều lo lắng của anh đã thành sự thật! Đối phương là ai? Ryan là tên nam, có vẻ rất thân thiết với cô ấy? Bạn học chăng?
Khi cô ấy gác máy, anh quay lại mỉm cười nhìn cô ấy, nghe cô ấy nói ra một tin như sét đánh ngang tai: "Bạn trai của em ở HL đến thăm, có vẻ như em không có thời gian cho anh rồi!"
Nhìn thấy vẻ thất vọng của anh ấy, tâm trạng cô cũng không khá hơn, nhưng lòng đố kỵ với bạn gái hiện tại của anh khiến cô phải nói dối, làm ra chuyện khác hẳn với tính cách thường ngày của cô.
"Không sao! Khi nào em có thời gian mình hẹn gặp cũng được!" Lãnh Huân thật tò mò muốn biết người cướp đi Đường Lạc là thần thánh phương nào, anh sau một phút suy sụp đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, hai người chưa lấy nhau thì mình vẫn còn cơ hội!
* * *