Một đoàn người mặc áo vest sang trọng đi rầm rộ trên lối đi rộng thênh thang của tòa nhà lớn nhất thành phố - Owl City. Trong đoàn người đó, nổi bật nhất là người dẫn đầu, âu phục tối màu lịch lãm, anh tuấn, đứng trong đó như chim hạc giữa đàn gà, xuất chúng và bắt mắt. Chàng trai chính là Dương Tầm.
Hôm nay anh phải đi tham dự cuộc họp thường niên của công ty để họp bàn về kế hoạch phát triển cho năm sau, còn đoàn người chính là nhân sự cấp cao của công ty.
Đội ngũ tháp tùng cũng nghiêm trang chỉnh tề đi theo vị Tổng giám đốc trẻ tuổi tài năng này, một trong số những người tháp tùng có một nữ nhân viên tập sự tên Mộc Lan, sở dĩ cô được vào tháp tùng buổi họp quan trọng này là bởi vì cô là con gái của vị cổ đông lớn trong công ty. Từ khi nhìn thấy mặt chàng trai Tổng giám đốc trong truyền thuyết này, cô gái đã bắt đầu thấy say nắng với vẻ lịch lãm phong độ của Dương Tầm. Bởi vậy khi Dương Tầm ngỏ ý muốn trao đổi riêng với cô, tim cô đã không nghe lời mà đập mạnh thình thịch.
"Mộc Lan, cô có biết tiệm cơm Hoàng Phổ trong phố Hoàng Hôn không?" Dương Tầm hạ thấp giọng, ghé sát vào tai của Mộc Lan để hỏi thăm quán ăn mình sẽ sắp sửa ghé thăm trong tối nay. Tại sao lại là quán này? Đơn giản vì đấy là gợi ý của người đó!
Dương Tầm nhớ lại lúc mình trò chuyện với người đó, thật tự do và thoải mái. Có cảm giác như anh đã quen với người đó lâu lắm rồi. Cảm giác đó như giọt nước sông chảy tràn được vào bể biển rộng lớn, nhẹ tênh, lơ đễnh, thoải mái.
Khi người đó nói tới con phố Hoàng Hôn, cảm nhận được từ những dòng chat lạnh lùng là một con tim chộn rộn đang háo hức nô đùa bay lượn với chim trời, tuy nghe có vẻ phi lý, nhưng thật sự là Dương Tầm hoàn toàn cảm nhận được điều đó.
"Trong con phố Hoàng Hôn, có một tiệm cơm Hoàng Phổ, có một món cơm gia truyền - cơm chiên gà. Đó là một món của người Hoa, không phải là cơm gà Hải Nam của Singapore, mà là một khẩu vị truyền thống của người Hoa. Chỉ cơm trắng, nhưng chiên giòn từng hạt cơm, dẻo thơm vị muối và một vị hòa quyện nào đó rất lạ. Gà được chiên giòn lớp da, giòn rụm như khoai tây, thịt dưới lớp da chín đều vừa vặn. Món ăn rất ít, hơi mắc, nhưng đáng đồng tiền bát gạo."
"Sau khi ăn xong món ăn cơm gà Hoàng Phổ ở đầu ngõ, đi cuốc bộ một đoạn, sẽ có một ngã ba, rẽ tay phải đi vào chính là con hẻm mang tên Ký Ức Ùa Về. Đó là một con hẻm mà hai bên đều là những ngôi nhà có kiến trúc cổ, cây tre mái đình, giếng nước gốc đa, cửa gỗ mái ngói.. người tham quan như đi lạc vào khung cảnh cổ xưa. Những nghệ sĩ đường phố đánh đàn guitar, chơi kèn saxophone, thổi kèn harmonica, kéo đàn violin.. hàng quán phố xá đậm chất làng nghề truyền thống, bày biện trang trí như kéo người đi đường về với nghệ thuật, thả mình theo tiếng nhạc du dương và ca từ đậm chất làng quê và hồn xưa. Rất thi vị! Nghe nói đó là một con hẻm được một đại gia thành phố K giấu tên xây dựng nên, để tưởng nhớ bóng hồng quá cố, con hẻm này chính là nơi hai người gặp gỡ và gửi trao yêu thương."
"Khi đã hóa thân vào" người thời xưa "trong con hẻm, một địa điểm không thể bỏ qua kế tiếp chính là quán cà phê Năm Tháng Ngát Hương, lắng đọng bên tách cà phê bỏ quên thời gian, tiếng gió xì xào lay động hàng trúc, mùi hương trầm thơm tỏa ngát lư hương, bản nhạc máy hát đĩa nhựa rè rè trầm ấm, không gian tĩnh lặng, đèn vàng dầu hiu hắt trong gió, khách ghé thăm chỉ còn biết ngủ gật an lành trong sự yên bình tĩnh lặng."
Ngay cả Dương Tầm, khi nghe được có một nơi như thế, anh cũng cảm thấy bất ngờ và tò mò, muốn trải nghiệm một lần cho biết cảm giác đó là như thế nào, cảm giác tuyệt vời của vị giác, của cảm giác ngọt ngào lãng mạn, và của sự tươi đẹp tĩnh lặng của dòng thời gian, nghĩ tới đã thấy thú vị!
"Dương tổng, Mộc Lan không biết.." Mộc Lan rất muốn trả lời câu hỏi của Dương Tầm, nhưng cô chưa từng nghe qua tên tiệm cơm kỳ lạ nằm trong một con phố kỳ lạ này. Như không chịu thua, Mộc Lan nghĩ chút rồi nói tiếp: "Nhưng có thể bạn Mộc Lan biết, để Mộc Lan hỏi lại rồi nói lại với.."
Chưa đợi Mộc Lan nói hết câu, Dương Tầm đã khôi phục lại trạng thái lạnh lùng ban đầu, cắt ngang nói: "Không sao! Để tôi tự tìm được rồi, cám ơn cô!"
Đoàn người lại tiếp tục đi thẳng tới thang máy, Mộc Lan bất đắc dĩ trở về vị trí ban đầu của mình, tiếp tục công việc tháp tùng còn dang dở.
* * *
Màn đêm của những tháng cuối năm, nhanh nhẹn, quả quyết xua đuổi khi những tia nắng cuối cùng trong ngày tỏa hết nhiệt lượng của nó, nhường chỗ cho bầu trời sao dịu lạnh. Trăng khuất sau bóng cây, chỉ còn gió lãng thủ thỉ bên tai những kẻ say đêm lãng mạn.
Mr. Search: "Blue có đó chứ?" Dương Tầm bỏ hết mọi cuộc hẹn với đối tác hôm nay, chỉ để đúng giờ xuất hiện trước màn hình laptop, và ngồi gõ lách tách như bây giờ.
Undo Blue: "Sao Search?" Toàn bộ mong chờ cũng chỉ vỏn vẹn kết thúc bằng hai từ hỏi thăm đơn giản.
Mr. Search: "Phố Hoàng Hôn, tiệm cơm Hoàng Phổ, chẳng tìm được cái nào!" Gõ xong không quên thêm một biểu tượng vỡ òa chưng hửng.
Undo Blue: Biểu tượng mặt cười. Thật là chết cười với ông Search này! Phố Hoàng Hôn, tiệm cơm Hoàng Phổ toàn là những biệt danh dân mạng đặt cho. Trên đời làm gì có những địa danh như vậy!
Mr. Search: Biểu tượng òa khóc như đứa trẻ.
Mr. Search: "Chỉ đường đi Blue, làm thế nào để tới được nơi Blue nói!"
* * *
Cuộc nói chuyện lại tiếp tục, cô gái và chàng trai một bên nhắn một bên trả lời, những câu chuyện trên trời dưới đất lại như toa tàu lửa nối đuôi nhau không ngừng thẳng tiến. Những truyện trà dư tửu hậu rất đỗi bình thường, nhưng phải gặp đúng người, thì mới trở nên sôi nổi, "tửu phùng tri kỷ" đại khái chính là nói tới cảm giác của hai người bấy giờ.
* * *