• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Clara đứng bật dậy, cau mày hét lớn:"Bà nói vậy là sao chứ?"

Bà Gemma quay người lại mỉm cười nhìn cô:

"Clara! Bà rất vui khi gặp và quen biết cháu bà thật sự rất mong có thể cùng cháu vui vẻ, trò chuyện được lâu thêm nữa nhưng đáng tiếc lại không thể, bà mong nếu có kiếp sau thì chúng ta sẽ gặp lại nhau bà mong cháu của thể là cháu gái của bà hoặc là cháu dâu cũng được."


Bà Gemma tiếp tục chuyển ánh mắt sang nhìn cháu trai của mình Âu Dương Dật Huân:"Tiểu Huân! Bà không thể cùng cháu đi dạo, kể chuyện cho cháu nghe được nữa rồi, bà phải đi thôi. Bà cố không thể tận mắt nhìn thấy cháu kết hôn được nữa nhưng cháu hãy hứa với bà cố hãy cố gắng làm một người thật tốt, kiếm được một cháu dâu ngoan hiền để cho bà có thể an lòng."

Bà di chuyển ánh mắt của mình sang nhìn Phương Thần, ngữ điệu cảnh cáo anh:

"Bà lão đây cảnh cáo cậu cậu nhất định phải chăm sóc, yêu thương Clara đó thật nhiều thật tốt vào, nếu cậu dám đối xử tệ với Clara thì tôi nhất định sẽ không tha cho cậu."

Vừa dứt lời, bà dùng hết sức của mình khống chế Ryder, một luồng ánh sáng xuất hiện cả hai người nhanh chóng biến mất, tan thành mây khói, Âu Dương Dật Huân đau đớn, bật khóc miệng của anh liên tục gọi bà, anh chỉ mới có gặp lại bà vẫn chưa kịp làm gì cho bà thì bà lại rời xa anh.

Clara bật khóc nức nở trong lòng của Phương Thần, anh vỗ về an ủi cô, bà Gemma không còn anh cũng rất đau buồn. Clara thật sự không ngờ bà sẽ vì cô mà hy sinh, cô cảm thấy rất có lỗi với bà với Âu Dương Dật Huân.

Bọn người Âu Hoằng Phong đi đến biệt thự nhìn thấy Phương Thần giống như đang ôm ai đó, còn có cả Âu Dương Dật Huân đau đớn ngồi dưới đất khóc không ngừng, Tần Đình Danh đi đến hỏi Phương Thần:

"Thần! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"


Phương Thần hít thở thật sâu, bế Clara đi lên phòng anh nhẹ nhàng hôn lên trán của cô:"Em đừng quá đau lòng bà Gemma không muốn nhìn thấy em đau lòng như thế đâu, mọi chuyện đã ổn rồi em hãy nhắm mắt lại ngủ một giấc là sẽ không sao."

Phương Thần để cho cô yên tĩnh một mình, anh rời khỏi phòng bước xuống lầu đi ra ngoài đi đến cạnh Âu Dương Dật Huân, đặt tay lên vai của Âu Dương Dật Huân:

"Vào trong đi, đừng quá đau buồn bà của anh vẫn sẽ mãi luôn dõi theo anh mà."

Âu Dương Dật Huân đứng dậy, thẫn thờ bước vào trong đi thẳng lên phòng của mình, Âu Hoằng Phong thật sự rất hiếu kỳ, tò mò không biết đã có chuyện gì đã xảy ra:

"Thần! Cậu hãy mau nói cho bọn tôi biết là đã có chuyện gì xảy ra đi."

Phương Thần ngồi xuống ghế, nét mặt đau buồn:"Các cậu hãy ngồi xuống đi tôi sẽ kể cho các cậu nghe."

Bọn họ ngồi xuống nghe Phương Thần kể lại mọi chuyện, càng nghe họ càng không thể tin được, họ bất ngờ từ chuyện này sang chuyện khác, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.


Lục Dĩ Tường thở dài, lắc đầu:

"Chuyện của Galvin chưa xong lại có thêm một chuyện tất cả đều bắt nguồn từ dã tâm độc ác của ả Xavia kia."

Phương Thần gương mặt lạnh lẽo, lời nói lạnh tanh:

"Chúng ta hãy nhanh chóng giúp bọn họ vạch mặt của ả Xavia để cho tất cả mọi người đều biết gương mặt thật sự của cô ta là như thế nào? Còn có thể trả thù cho Galvin và những người mà cô ta đã làm hại."




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK