• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tập đoàn Phương thị

"Nguyệt Vân! Cậu sao vậy? Sao sắc mặt của cậu kém quá vậy? Cậu không khỏe chỗ nào sao?" Nhan Nhan nhìn thấy Clara sắc mặt đã trắng bệch, cô lo lắng hỏi han.

Clara khẽ lắc đầu, tay cứ ôm chặt bụng:"Tôi không sao! Không sao đâu! Tôi đi lấy một chút nước ấm uống vào là không sao."

Clara khó chịu đứng dậy, bước chân nặng nề đi từng bước "bịch!" đi được vài bước cô đã ngất đi nằm trên sàn, Nhan Nhan cùng mọi người hốt hoảng chạy đến xem rồi đưa cô đến bệnh viện.

Nhan Nhan vội vàng chạy đến phòng làm việc của Phương Thần nói cho anh biết, biết anh đang ở phòng họp Nhan Nhan cũng đánh liều xông vào nhưng bị Việt Trạch cản lại, Việt Trạch cau mày rồi trừng mắt:

"Cô đang làm cái gì vậy? Cô có biết đây là đâu không? Chủ tịch đang họp bên trong mà cô dám xông vào sao?"


Nhan Nhan dáng vẻ vội vàng, khẩn trương nói với anh:

"Anh hãy mau vào thông báo với chủ tịch Nguyệt Vân đột nhiên ngất xỉu đã được đưa đến bệnh viện rồi."

"Cái gì chứ?" Việt Trạch mắt trợn trắng, vội vàng chạy vào thông báo cho Phương Thần.

Việt Trạch bước vào nói nhỏ vào tai của Phương Thần, hay tin cô ngất xỉu anh hoảng hốt đứng bật dậy:"Tan họp."

Vừa dứt câu anh chạy thật nhanh lấy xe rồi lái với tốc độ nhanh nhất có thể để đến bệnh viện. Hỏi y tá rồi chạy nhanh đến phòng bệnh, nhìn thấy Tiểu Ân đang chăm sóc cô, anh bước nhanh đến lo lắng hỏi:

"Tiểu Vân sao rồi? Cô ấy không sao chứ?"

Tiểu Ân cười nhẹ đáp:"Chị ấy không sao chỉ là đau bụng quá nên ngất đi thôi."

"Đau bụng? Đau bụng mà đau đến nỗi phải ngất đi luôn sao?" Phương Thần nhướng mày ngạc nhiên, hiếu kì hỏi.

Tiểu Ân sờ mũi mỉm cười giải thích cho anh hiểu:"Nhiều phụ nữ khi tới tháng sẽ gặp trường hợp đau đến ngất đi, chuyện này là chuyện rất bình thường anh không nên lo lắng quá."

Bây giờ thì anh đã hiểu ra, Tiểu Ân cau môi cười rồi bước ra ngoài, anh kéo ghế ngồi xuống cạnh cô chống cằm ngắm nhìn cô không chớp mắt.

Một lúc sau, đôi mày của cô khẽ cau lại cô từ từ mở mắt ra nhìn thấy anh đang chống cằm nhắm mắt ngủ, cô mỉm cười nhìn anh cô không thể không thừa nhận rằng lúc anh ngủ anh rất đẹp trai.


"Anh phát hiện rồi nha em nhìn lén anh ngủ. Sao hả? Có phải em đã động lòng trước nhan sắc này rồi phải không?" Phương Thần mở mắt ánh mắt cực kì sủng nịnh, yêu thương nhìn cô.

Clara di chuyển ánh mắt của mình sang nhìn chỗ khác, cô bĩu môi giả vờ không thèm để ý đến anh:

"Anh đang hoang tưởng à? Tôi mà động lòng trước cái nhan sắc tầm thường này của anh sao? Còn lâu!"

"Cốc! Cốc!" Nhan Nhan đứng bên ngoài gõ cửa cô không dám tùy tiện vào trong mỗi lần nhìn thấy Phương Thần là cô sợ đến hồn bay phách lạc.

"Vào đi!" Phương Thần từ bên trong cất giọng lên.

Nhan Nhan cười cười đi vào, cúi đầu chào anh rồi hỏi thăm Clara:

"Nguyệt Vân! Cậu sao rồi? Đã đỡ hơn chưa? Lúc cậu xỉu làm tôi giật hết cả mình tim muốn ngừng đập luôn đó."

Clara bật cười:"Tôi đã khỏe hơn rất nhiều rồi, cậu không cần lo lắng nữa đâu."

Clara quay đầu sang nhìn anh, đề nghị với anh:

"Anh hãy đi làm thủ tục cho tôi xuất viện đi tôi muốn về tôi không thích ở bệnh viện."

Phương Thần lúc đầu có chút do dự, anh suy nghĩ:"Nếu Tiểu Vân quay trở về Phương viên thì mình có thể dễ dàng chăm sóc cô ấy hơn không ai làm phiền."


Anh tươi cười với cô rồi đứng dậy nhanh chóng đi làm thủ tục xuất viện cho cô.

Nhan Nhan nhìn thấy anh cười tròng mắt của cô cứ như rơi ra ngoài đây chính là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười, cô tự nhéo mạnh vào tay của mình rồi nắm lấy tay của Clara hoang mang hỏi:

"Nguyệt Vân! Nguyệt Vân! Tớ không nhìn lầm đúng không? Lúc nãy...lúc nãy chủ tịch vừa mới cười đúng không? Tớ thật sự không bị hoa mắt đúng không?"

Clara cười phá lên, gật đầu liên tục:"Cậu không nhìn lầm đâu mà làm gì mà cậu sững sốt ngạc nhiên quá vậy? Anh ta có phải là robot đâu mà không biết cười."

"Cậu không biết đó thôi từ lúc tôi vào làm việc cho đến bây tôi chưa bao giờ nhìn thấy chủ tịch cười dù chỉ một lần cũng không những nhân viên khác cũng vậy chưa bao giờ thấy chủ tịch cười."

Nhan Nhan híp mắt nở nụ cười gian tà nhìn Clara:

"Quả nhiên chỉ có cậu mới có thể khiến cho chủ tịch tươi cười, thật ngưỡng mộ cậu đó được chủ tịch theo đuổi lại còn là bạn thân của chủ tịch tập đoàn Âu Dương thị. Mà tôi thật sự không hiểu tại sao cậu lại làm một nhân viên nhỏ nhoi trong khi cậu lại quen nhiều nhân vật lớn như thế?"

Cô nhún vai một cái:"Đơn giản là bởi vì tôi không muốn dựa vào người khác tôi muốn tự mình làm việc bằng chính sức mình."




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK