"Két!" Một chiếc xe Rolls-Royce màu đen sang trọng dừng lại trước Phương viên tất cả ánh mắt đều hướng về chiếc xe, Max và Venn bước xuống Hạ Tử Quyên nhìn thấy hai người họ thì khẽ cau mày, bất giác thốt lên:
"Max? Venn? Tại sao hai người họ lại ở đây?"
Max mở cánh cửa xe ở phía sau tay anh đặt trên cánh cửa xe, Clara bước xuống với chiếc váy màu hồng đơn giản khiến cho mọi người một phen sững sốt, kinh ngạc, Phương Thần nhìn cô không rời từ từ tiến về phía cô rồi anh tăng tốc chạy đến ôm chằm lấy cô trong sự nhớ nhung, vui mừng.
Clara đẩy nhẹ anh ra tiến về phía của mọi người đột nhiên Hà Ái Châu từ đâu xuất hiện bất ngờ cầm dao kề vào cổ của cô:
"Hạ Nguyệt Vân! Không ngờ là cô vẫn còn sống. Cô có biết không khi nghe cô đã chết trong lòng tôi đã vui mừng cỡ nào? Nhưng khi tôi thấy cô còn sống xuất hiện ở đây tôi đã căm thù như thế nào? Tất cả đều là tại cô chính cô đã hại tôi ra nông nỗi như thế này? Hôm nay tôi nhất định phải giết cô mới hả dạ."
Clara vẫn chưa hiểu ra là đã có chuyện gì xảy ra với Hà Ái Châu bèn hỏi:
"Cô bị điên rồi sao? Tôi có làm gì cô đâu chứ? Tại sao cô lại muốn giết tôi?"
Hà Ái Châu rống lên trong sự tức giận:
"Cô không làm gì tôi ư? Cô hại cả gia đình tôi bây giờ không có nơi dung thân, ba mẹ tôi phải đi xin việc làm khắp nơi như vậy mà cô nói cô không làm gì tôi sao?"
Clara nhướng mày kinh ngạc cô đâu có làm việc này, Max híp đôi mắt mình lại giọng nói đầy lạnh lẽo, đáng sợ:
"Cô tốt nhất là buông công chúa của chúng tôi ra nếu không cô sẽ chết ngay tại đây đấy."
Hà Ái Châu vẫn dửng dưng lưỡi dao sắc bén kia đã chạm vào cổ của cô khiến cổ cô chảy máu, Phương Chí Bình lo lắng cho Clara vội lên tiếng:
"Hà Ái Châu! Cô hãy mau buông dao xuống đi cô đừng có kích động."
Phương Thần cũng căn thẳng, lo sợ:"Hà Ái Châu! Cô hãy bỏ dao xuống đi có chuyện gì thì từ từ nói có được không? Cô muốn cái gì thì tôi đều sẽ chấp nhận hết cô hãy buông con dao xuống đi."
"Quá muộn rồi!" Venn nhìn Hà Ái Châu với ánh mắt sắc lạnh, cất giọng.
Vừa dứt lời, trên trán và mặt của Hà Ái Châu xuất hiện nhiều đóm màu đỏ lia qua lia lại khiến cho Hà Ái Châu giật mình hoảng sợ.
Hạ Tử Quyên có chút giật mình, kinh ngạc sắc mặt của cô có chút biến sắc:
"Wolf? Kì này cô ta chết chắc rồi."
Dạ Thành Đông quay người hỏi cô:"Wolf? Em nói cô ta chết chắc là sao?"
Hạ Tử Quyên giải thích cho anh biết:
"Wolf là một đội do anh của em huấn luyện đặc biệt bọn họ luôn ẩn mình trong bóng tối họ thông thạo mọi thứ và đặc biệt là súng bắn tỉa chỉ cần họ nhắm đến ai thì người đó xác định là chết."
Hà Ái Châu bắt đầu hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng mạnh miệng, vết thương ở trên cổ của Clara ngày một sâu hơn:
"Các người đừng có mà ở đó hù dọa tôi tôi không có sợ đâu cho dù hôm nay tôi có chết cũng phải kéo cô ta chết cùng."
"Phập!" Viên đạn từ xa bay đến cắm thẳng vào giữa trán của Hà Ái Châu, con dao rơi xuống Hà Ái Châu ngã xuống đất chết không nhắm mắt ngay tại chỗ.
Venn nhanh chóng đỡ lấy cô rồi nói với Max:
"Mau! Chúng ta mau đưa em ấy đi bệnh viện."
Venn cầm máu cho cô rồi bế thốc cô lên đưa lên xe rồi lái nhanh đến bệnh viện, Phương Thần cùng mọi người cũng nhanh chóng lên xe lái chạy theo sau.
Tại bệnh viện, vết thương của Clara đã được băng bó cẩn thận Venn bước ra ngoài thông báo cho mọi người:
"Vết thương của em ấy đã không sao mọi người có thể an tâm rồi."
Phương Thần cùng Phương Chí Bình định bước vào bên trong thăm cô thì bị Max cản lại không cho vào:
"Ngoại trừ công chúa Eirlys và phò mã thì bất cứ ai cũng không được vào đây là lệnh của Thái tử."
Dạ Thành Đông định nói thì bị Hạ Tử Quyên cản lại cô nhìn anh lắc đầu rồi kéo anh đi vào, vào trong cô nói cho anh biết:
"Anh nói gì cũng vô ích thôi Max là cánh tay đắc lực của anh em và là một người tuyệt đối trung thành với anh ấy. Mệnh lệnh của anh em Max tuyệt đối tuân theo ngoại trừ anh ấy thì bất cứ ai Max cũng không nghe theo đâu kể cả khi em nói cũng sẽ không có tác dụng gì. Chúng ta xem tình hình của Clara rồi ra ngoài nói cho bọn họ biết là được rồi."
Dạ Thành Đông gật đầu hai người thăm Clara được một chút rồi bước ra báo tình hình của cô cho Phương Thần và mọi người biết.
Danh Sách Chương: