Clara nâng tay lên sờ mặt của Phương Thần, mỉm cười giọng nói có chút yếu ớt:
"Sao anh lại gầy hơn trước rồi? Không còn đẹp trai hơn trước nữa như vậy thì làm sao làm người yêu của em được chứ?"
Phương Thần xúc động vô cùng khi thấy cô tỉnh lại anh không hề để ý những câu nói của cô.
"Khoan đã! Em mới vừa nói gì? Người yêu?" Phương Thần bình tĩnh lại, định hình được lời nói của cô anh liền phản ứng ngay lập tức.
Clara dang rộng vòng tay ra, nước mắt đã lưng tròng cô mỉm cười gọi anh đầy yêu thương:
"Thần! Em đã nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi."
Phương Thần vui mừng, hạnh phúc ngay lập tức ôm chặt lấy cô, ôm cô thật chặt để thỏa mãn sự nhớ nhung anh dành cho cô, nước mắt của anh nhẹ nhàng rơi xuống trong sự hạnh phúc khó tả thành lời:
"Thật tốt quá rồi! Cuối cùng em cũng đã nhớ lại."
Hạ Tử Quyên cùng bọn người Dạ Thành Đông vừa nghe cô tỉnh lại liền tức tốc chạy đến nhìn thấy hai người đang ôm nhau mọi người đều cười tủm tỉm, im lặng. Âu Dương Dật Huân bỏ lại mọi việc trong tập đoàn chạy thật nhanh đến bệnh viện khi vừa đến anh nhìn thấy hai người ôm nhau anh chỉ mỉm cười một nụ cười chua xót, đau lòng.
Clara nhìn thấy Âu Dương Dật Huân cô liền cười nhẹ với anh:
"Tôi còn nợ anh một lời xin lỗi, tại đây tôi xin lỗi anh về chuyện bà của anh."
Âu Dương Dật Huân nhướng mày ngạc nhiên trong lòng vui mừng:
"Cô đã nhớ lại rồi sao?"
Cô gật đầu, miệng cứ cười nhẹ Phương Doanh Trần đi bên ngoài đi vào hỏi thăm cô:"Cháu đã tỉnh rồi sao? Cháu không sao chứ? Khi bác nghe tin cháu gặp cháu bác đã hoảng hốt, lo lắng cố gắng sắp xếp công việc để đến đây thăm cháu. Tất cả cũng là tại bác nếu bác không hẹn cháu ra ngoài thì cháu cũng không gặp chuyện như thế."
Phương Thần cau mày nhìn ba của mình:
"Ba nói vậy là sao chứ? Mà ba và Tiểu Vân quen biết với nhau sao?"
Phương Doanh Trần ngồi xuống kể lại cho anh và mọi người nghe:
"Nghe tin con trai mình có bạn gái dĩ nhiên là ba phải hiếu kì về cô gái mà con thích rồi nên ba mới liên lạc và hẹn Tiểu Vân để nói chuyện mà muốn xem con dâu tương lai của ba là như thế nào? Nhưng nếu lúc đó ba không hẹn Tiểu Vân thì có lẽ Tiểu Vân sẽ không bị bắt cóc rồi."
Clara lắc đầu khẳng định:"Chuyện này không phải là lỗi tại bác nếu như bọn chúng đã có ý bắt cóc cháu thì bọn chúng đã chuẩn bị hết rồi cho dù cháu không đi gặp bác thì bọn chúng cũng tìm cơ hội khác để bắt cóc cháu thôi."
Phương Doanh Trần chợt nhớ ra chuyện gì liền nhanh chóng hỏi Phương Thần:
"À phải rồi! Con đã tìm ra được ai là người đứng đằng sau vụ bắt cóc này chưa?"
Vừa nhắc đến vụ bắt cóc sắc mặt của Phương Thần ngay lập tức thay đổi, từ ánh mắt đến giọng nói đều trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết:
"Người đứng đằng sau vụ bắt cóc Tiểu Vân không ai khác chính là Phạm Tịnh Kỳ."
"Cái gì chứ? Con nói người đó là Tịnh Kỳ sao?" Phương Doanh Trần rất sững sốt, bất ngờ khi biết chuyện.
Phương Thần gật đầu nói tiếp:"Cô ta đã đưa cho bọn chúng một số tiền lớn kêu bọn chúng bắt cóc và làm nhục Tiểu Vân."
"Thật sự không ngờ cô ta lại độc ác đến như vậy?" Clara vẫn không khỏi ngạc nhiên khi nghe anh nói.
Hai tay của Phương Thần siết chặt lại thành nắm đấm lời nói chứa đầy sự giận dữ:"Anh nhất định sẽ không tha cho cô ta những gì cô ta làm với em anh sẽ trả cho cô ta gấp trăm lần."
Danh Sách Chương: