Lại nói, sau khi gã Ngạo Thiên ‘Lôi’ thi triển ‘Thần linh phụ thể’, rồi đến lượt Triệu Tiếu Thiên thi triển ‘Thánh Long Cửu Tuyệt Đệ Nhất Thức : Thánh Long phụ thể’, cả hai đều tạm thời tiến giai thành bán thần.
Trận chiến đã được nâng cấp thành bán thần đại chiến.
Gã Ngạo Thiên ‘Lôi’ lúc này tình trạng có vẻ bất thường, hai mắt đỏ ngầu, nước da đỏ bừng, tâm tình không còn được bình tĩnh, xem chừng tuyệt kỹ ‘Thần linh phụ thể’ này có tác dụng phụ khá nghiêm trọng.
Triệu Tiếu Thiên cũng đã phát hiện ra tình trạng đó, thầm mừng rỡ, cố ý cười thật lớn, nói :
- Điêu trùng tiểu kỹ, bàng môn tà đạo mà cũng dám múa may trước mặt bàn dân thiên hạ, quả không biết nhục là gì ? Ai ! Thiên hạ sao lại có kẻ mặt dày mày dặn đến thế nhỉ ?
Gã Ngạo Thiên ‘Lôi’ mắt tóe lửa, mũi phun khói, gầm lên một tiếng, múa đao xông tới.
Triệu Tiếu Thiên vừa cười vừa vung thương đón đỡ.
Đối thủ đã mất bình tĩnh, đối với Triệu Tiếu Thiên có lợi rất nhiều.
Song phương chiến đấu một hồi, Triệu Tiếu Thiên trúng chiêu thì ít, mà đối thủ trúng đòn thì nhiều, trận chiến dần dần nghiêng về một phía.
Quần hào phe liên quân hoan hô cổ vũ càng vang dội hơn.
Triệu Tiếu Thiên đã thầm mừng rỡ vì sắp chiến thắng đến nơi.
Nào ngờ, có lẽ những tiếng hoan hô vang dội đã đánh động đối phương.
Gã Ngạo Thiên ‘Lôi’ đang cắm đầu múa đao chém nhầu, đột nhiên chém mạnh một đao, rồi nhảy lùi lại.
Triệu Tiếu Thiên khẽ than một tiếng, vừa định lên tiếng chê bai khích bác đối phương.
Nhưng y còn chưa kịp lên tiếng thì gã Ngạo Thiên ‘Lôi’ đã nhảy dựng lên, quát lớn :
- Hải Thần Cuồng Nộ.
Tiếp đó gã vung đao chém thật mạnh vào không khí trước mặt.
Từ thân đao tỏa ra hắc khí, xoáy tròn xoáy tròn, dần dần biến thành một cơn lốc xoáy, cuốn đến chỗ Triệu Tiếu Thiên.
Trận gió xoáy cuốn đến đâu, cát đá bay tung tứ tán đến đó, đuôi cơn lốc cày trên mặt đất tạo thành một đường rãnh, đủ thấy uy lực kinh người.
Triệu Tiếu Thiên cười nhạt, hướng mũi thương về phía trước, liên tục xoay tít vẽ nên những vòng tròn to nhỏ khác nhau, đồng thời quát :
- Thánh Long Cửu Tuyệt Đệ Nhị Thức : Thánh Long Hộ Thân.
Từ đỉnh đầu Triệu Tiếu Thiên lại có một đạo kim quang bắn lên cao, tỏa ra tứ phía, rồi hội tụ thành một con kim long, châu quang bảo khí sáng ngời.
Sau đó kim long bay xuống cuộn tròn quanh người họ Triệu, tạo thành một vành đai phòng vệ.
Không chỉ có thế, Triệu Tiếu Thiên lại quát :
- Thánh Long Cửu Tuyệt Đệ Tam Thức : Thánh Long Phát Oai.
Thanh âm vừa dứt, từ đầu mũi thương, những đạo hỏa quang liên tục bắn ra, hội tụ trong không khí tạo thành một con hỏa long, nhe nanh múa vuốt, không nộ mà oai.
Triệu Tiếu Thiên vẫy mạnh mũi thương, hỏa long hóa thành một đạo hỏa tiễn, bắn tới giữa cơn lốc xoáy.
Hai đạo tuyệt chiêu va chạm nhau, nổ bùng, mặt đất rung chuyển, cát bay đá chạy tứ tung.
Trong lúc mọi người chấn kinh vì oai lực của chiêu thức, trong lúc cát đá tung tóe tứ phía, bụi bốc mịt trời, thì mọi người chợt nghe có tiếng thét đầy phẫn nộ của gã Ngạo Thiên ‘Lôi’ rồi tiếp đó là những tràng cười đầy đắc ý của Triệu Tiếu Thiên.
Sau đó, khi cát bụi còn chưa kịp lắng xuống, mọi người lại thấy gã Ngạo Thiên ‘Lôi’ bỏ chạy ra ngoài vòng chiến, chạy về phía trận hình của quân đội Ngô Việt quốc.
Tiếp theo là nghe thấy Triệu Tiếu Thiên quát :
- Chạy đi đâu.
Thánh Long Cửu Tuyệt Đệ Tam Thức : Thánh Long Phát Oai.
Liền đó, từ trong vùng cát bụi, một con hỏa long lao ra, đuổi theo sát phía sau gã Ngạo Thiên ‘Lôi’.
Lúc này, gã ta đã chạy vào giữa đám đông, khi nhận thấy hỏa long hung hăng đuổi theo, nhắm không thể chạy thoát được, liền quay lại, nghiến răng xuất chiêu :
- Hải Thần Cuồng Nộ.
Gã chỉ biết có duy nhất có chiêu này.
Bán thần thường chỉ học được 1 Thần thuật.
Chỉ có Triệu Tiếu Thiên là ngoại lệ, bởi y là tộc trưởng của một đại tộc, lúc này có thể thi triển được 3 thức đầu tiên của trấn tộc chí bảo ‘Thánh Long Cửu Tuyệt’.
Sau khi tuyệt kỹ ‘Hải Thần Cuồng Nộ’ phát xuất, cơn gió lốc tạo thành từ hắc khí lại xuất hiện, xoay tít xoay tít, càng xoay càng mạnh.
Nhưng lúc này nó còn chưa kịp di chuyển thì con hỏa long của Triệu Tiếu Thiên đã lao đến nơi.
Song phương va chạm, và lại nổ bùng.
Cảnh cũ tái diễn.
Có điều lần này lại là thảm họa cho phe Ngô Việt quốc, bởi chiêu thức nổ tung ngay giữa đám đông.
Những kẻ ở gần trung tâm vụ nổ, bị sức ép chấn động, thất khiếu xuất huyết, hồi trấn trọng sinh.
Những kẻ ở xa thì phải chịu cảnh cát đá bắn tung tóe, nháo nhào nhảy tránh.
Không chỉ có thế, phúc bất trùng lai họa vô đơn chí.
Sau màn nhảy tránh của cả bọn là bạch quang lấp loáng, cùng với rất nhiều tiếng gào thét thê thảm.
Một số thì tránh không thoát, bị cát đá bắn trúng, thọ thương, hoặc tử vong.
Còn một số khác thì trúng ‘chiêu’ của mình, trở thành liệt sĩ.
Trước cảnh đó, những người còn sống sót lập tức dẫn tàn quân kéo nhau tháo lui vào trong trấn, đóng cổng trấn lại, cố thủ.
Khi cát bụi lắng xuống, quần hào phe liên quân mới nhận ra chỗ phe Ngô Việt quốc bày trận khi nãy có rất nhiều cạm bẫy bị lộ ra.
Cũng may tuyệt chiêu của Triệu Tiếu Thiên làm đối phương phải nháo nhác chạy loạn lên, tự trúng cạm bẫy của mình, tổn thương thảm trọng, phải rút lui.
Nếu không, khi mà song phương giao chiến, phe Ngô Việt quốc đột ngột lùi lại, để lộ cạm bẫy ra thì tổn thất phải thuộc về phe liên quân.
Trong lúc xung phong, quần hào phe liên quân không thể nào phát hiện cạm bẫy kịp thời để mà tránh né.
Cũng chính vì ỷ vào cạm bẫy mà phe Ngô Việt quốc mới dám mang 2.000 quân ra đối trận với hơn 3 vạn quân phe liên quân.
Thấy đối phương bị giải quyết theo cách như vậy, phe liên quân không tổn thất một binh một tốt mà đối phương đã tổn thất thảm trọng, quần hào đều hưng phấn tán tụng Triệu Tiếu Thiên không tiếc lời.
Thân là Minh chủ, Linh Sơn quốc chủ cũng khen ngợi :
- Triệu huynh đệ thần công cái thế, lập được đại công thứ nhất.
Lần này diệt được Ngô Việt quốc, một tòa trấn sẽ thuộc về huynh đệ.
Chúng ‘đại quốc chủ’ đưa mắt nhìn Linh Sơn quốc chủ với vẻ bất mãn, trách y sao thưởng công rộng rãi đến thế.
Linh Sơn quốc chủ cười nói :
- Ta chỉ bảo phân cho Triệu huynh đệ một tòa trấn thôi.
Còn tài sản cư dân trong đó là chiến lợi phẩm, mọi người sẽ chia nhau.
Nghe nói thế, mọi người đều hài lòng, không ai tỏ ý phản đối nữa.
Bọn họ chỉ cần tài sản và cư dân, còn đất đai, không ai hứng thú, trừ Hoa Hoa công tử.
Các nước, các lãnh địa của mọi người đều ở xa nơi này, có chiếm giữ cũng chẳng mấy tác dụng.
Cư dân và tài sản đối với mọi người quan trọng hơn.
Chỉ có Hoa Hoa quốc ở ngay bên cạnh, chiếm lấy vùng này có thể trực tiếp sát nhập vào bản quốc.
Có lẽ vì nghĩ đến chuyện đó nên Linh Sơn quốc chủ mới quyết định cắt 1 trấn ra giao cho Thánh Long tộc của Triệu Tiếu Thiên.
Còn về phía Triệu Tiếu Thiên, dù được mọi người không ngừng tán tụng, nhưng y lại không có vẻ hứng khởi chút nào, chỉ cười gượng.
Mọi người có biết đâu để thi triển ‘Thánh Long Cửu Tuyệt’, y phải chịu thiệt hại không nhỏ, không những kỹ năng đóng băng 10 ngày mà y cũng bị giảm 1 cấp, tương đương tử vong một lần.
Nhưng dù sao cũng đã chiến thắng, giương oai cho Thánh Long tộc, lại còn được chia cho một tòa trấn, cũng không đến nỗi thiệt thòi.
Thánh Long tộc không thiếu người, chiếm thêm một lãnh địa không thành vấn đề, xem như là mở mang địa bàn của Cửu Khúc Liên Hoàn Trại vậy.
Khi Triệu Tiếu Thiên quay về, Thiên Lang nhận thấy sắc diện y có hơi bất thường, liền hỏi :
- Triệu huynh sao thế ? Không được khỏe ư ?
Triệu Tiếu Thiên lắc đầu nói :
- Không sao đâu ? Chỉ vì liên tục thi triển tuyệt kỹ, có hơi mệt mỏi.
Giờ mọi người tính thế nào ? Công trấn ư ?
Lai Ân quốc chủ nói :
- Phải đó.
Chúng ta nên nhân bọn chúng mới bại trận, sĩ khí đại giảm, xua quân tấn công tất sẽ chiếm được trấn.
Một số người cũng ủng hộ ý kiến này, nhưng Hoa Hoa công tử lại lắc đầu nói :
- Mục tiêu của chúng ta không phải là nơi này.
Đừng để nơi này cản chân chúng ta.
Lai Ân quốc chủ ngạc nhiên hỏi :
- Ý Hoa Hoa huynh là … ?
Hoa Hoa công tử nói :
- Mục tiêu của chúng ta là tiêu diệt Ngô Việt quốc.
Lúc này quân đội của Ngô Việt quốc đều ở đây, các nơi khác, đặc biệt là chủ trấn Ngân Châu Trấn đều không hư, thiếu lực lượng phòng thủ.
Linh Sơn quốc chủ gật gù nói :
- Hoa Hoa huynh đệ nói phải lắm.
Nếu chúng ta quyết công chiếm nơi này là rơi vào ý đồ của đối phương rồi.
Chúng ta chỉ cần phái một ít lực lượng bao vây nơi này, còn đại quân sẽ đi tấn công Ngân Châu Trấn và Ninh Hải Trấn.
Mọi người đồng thanh khen phải, chỉnh đốn đội ngũ, để lại 5.000 người bao vây Lư Khê Trấn.
Còn đại đội nhân mã lại rầm rộ kéo đi, hướng về Ngân Châu Trấn, chủ trấn của Ngô Việt quốc.
Danh Sách Chương: