Đối với các du hành giả, rất nhiều các dịch vụ do ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn cung cấp đều là miễn phí. Tuy nhiên, có lẽ để tránh trường hợp bị quấy phá, một số dịch vụ là có giới hạn nhất định. Ví dụ như việc sử dụng cỗ máy đồng bộ, mỗi du hành giả trong một khoảng thời gian đều chỉ được sử dụng một lần, nếu muốn dùng thêm hoặc vì lí do nào đấy làm mất phiếu thì phải trả phí tương ứng với Thần cấp của du hành giả.
Điều quan trọng là chi phí rất cao nên thường thì các du hành giả rơi vào tình huống như Kull sẽ lựa chọn không, chấp nhận chịu thiệt. Lại nói, chi phí lần thứ ba sẽ còn cao hơn lần thứ hai nhiều nữa, cứ thế tăng thêm.
Kull hiện tại nhìn tổng quan thì không cần phải lo về vấn đề chi phí. Số tiền mà Turan giao cho cậu thật sự là quá nhiều. Dĩ nhiên là cậu sẽ không phung phí, nhưng nếu chỉ là một tấm phiếu quyền sử dụng cỗ máy đồng bộ thì không thành vấn đề.
Kull bước qua mấy đoạn hành lang, đến được một căn phòng có chứa tám cỗ máy đồng bộ, lại theo đánh dấu trên tấm phiếu dễ dàng tìm thấy được cỗ máy của mình.
Darmil là cũng ở cùng căn phòng này với Kull, và nếu cậu không nhầm thì cậu ta đang ở trong cỗ máy đã kết nối xong kia. Cậu thật tò mò lát nữa khi Darmil thoát ra ngoài gặp cậu chẳng biết khi nào đã ở đây thì sẽ ngạc nhiên như thế nào.
Nhưng mà chuyện đó có lẽ là sẽ không xảy ra. Kull biết Darmil, cậu ta hẳn sẽ nán lại ở nơi này lâu nhất có thể, mà bản thân cậu thì nhiều khả năng chỉ vào thế giới giả lập tạo nhân vật xong đấu thử một trận rồi thôi. Suy cho cùng thì đối với cậu, một trận đấu mà không mang lại kết quả chân thực, nơi mà mọi người đều không cần để tâm tới sống chết thì chẳng có gì hấp dẫn cả. Cậu tới đây, chỉ đơn thuần là vì tò mò.
Kull mở cửa buồng, nằm vào trong rồi đóng lại. Cảm giác cũng là rất thoải mái, khiến cậu cảm thấy phần nào nhẹ nhõm vì nếu bị nhốt kín trong một nơi chật chội và bức bối quá lâu thì quả thật chính là một màn tra tấn không hơn không kém. Mà nếu tình huống là thế thì cậu sẽ chẳng có tâm trí đâu mà tham gia vào thế giới giả lập cả.
Kull hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cốt để trạng thái bản thân ổn định. Cậu không có nhiều kinh nghiệm thực tế như Darmil, nhưng kiến thức cơ bản là vẫn có. Sau một hồi loay hoay, cuối cùng thì cậu cũng khởi động được cỗ máy.
“Nó đơn giản hơn mình tưởng.”
Kull nói thầm, miệng bất giác nở một nụ cười. Cậu đối với những thứ máy móc như thế này là khó mà buông lỏng được, cứ sợ sẽ làm hỏng cái gì. Nghe nói, một cỗ máy thế này là có giá lên đến hàng triệu xen, đó là con số mà khi còn trong hội Zalt cậu chẳng bao giờ dám mở tưởng tới.
Rồi Kull nhắm nghiền mắt lại, tâm trí cậu theo đó cũng bắt đầu trở nên nhạt nhòa. Là một giấc ngủ, cậu hẳn là sắp tiến vào một giấc mơ.
“Hãy tạo dựng nhân vật của bạn.”
Kull bị một giọng nói vừa lạ vừa quen đánh thức. Nó mở mắt, nhìn quanh một lượt, lại chỉ thấy xung quanh toàn những sợi màu xanh lam di chuyển liên tục.
– Đây là thế giới giả lập?
Kull thốt, lại liền bật cười một tiếng. Cậu cũng chẳng rõ bản thân vì sao lại cười, e là vì quá bỡ ngỡ đi.
“Hãy tạo dựng nhân vật của bạn.”
Kull lần nữa nghe được giọng nói kia, và chẳng mấy chốc cậu liền nhận ra đó là một loại thông tin, cũng chính đang hướng dẫn cậu. Trong đầu cậu sau đấy chỉ vừa nghĩ tới “như thế nào” thì lập tức hàng đống thông tin khác về điều cậu đang thắc mắc tràn đến.
– Ra là vậy.
Kull nói nhỏ. Chuyện này thuận tiện hơn cậu nghĩ rất nhiều. Đạt tới mức độ này, quả đúng là Đại Thánh Tôn. Cậu xem ra đã hơi coi thường rồi.
Trước hết là chủng tộc. Kull sau một hồi do dự thì quyết định lựa chọn con người. Cậu bản thân là nửa người nửa yêu tinh, nhưng trong thế giới giả lập, nơi mà mọi người có thể lựa chọn được, cậu định sẽ không để lộ chủng tộc thật sự của mình. Con người hẳn là chủng tộc phổ biến nhất, cậu sẽ trở thành kẻ thông thường như thế.
Về hình dạng, Kull muốn mình thon gọn, cơ thể có phần săn chắc, lại không cao. Bộ dạng khác biệt với ngoài đời thực có lẽ sẽ ảnh hưởng nhiều tới độ chuẩn xác hành động của cậu, nhưng nếu không quá nhiều hẳn là có thể làm quen được. Hơn nữa, cậu cũng muốn trải nghiệm xem liệu hình dạng này có giúp mình đạt được hiệu quả chiến đấu tốt hơn hay không. Nếu tình huống là vậy thì cậu không ngần ngại luyện tập để cơ thể ngoài đời thực của mình cũng trở thành thế này.
Kull kế đó lựa chọn tiếp cho mình hàng loạt các đặc điểm, vô cùng chi tiết. Kể cả giọng nói, hình dáng ngón tay, độ cao cái mũi cậu cũng muốn chỉnh thật kỹ càng. Nhìn vào cậu bây giờ, tuy có nhiều điểm tương đồng với chính cậu ngoài đời thực, nhưng là đồng thời khiến người ta có cảm giác không thể nào là cùng một người, mà giống hơn là anh em họ hàng gì đấy.
Đến phần trang phục, Kull nhăn mày, vẻ khó chịu. Trong danh sách các trang phục được gợi ý, là có trang phục giúp ngụy trang, khiến tất cả những gì cậu vừa làm suốt một khoảng thời gian dài kia đều bị che lấp hết cả. Nói là làm giả nhiều lớp cho cẩn thận thì cũng tốt, nhưng lòng cậu vẫn không tránh khỏi có chút hụt hẫng.
– Đã vậy thì che kín hết đi.
Kull lẩm bẩm, chọn luôn cho mình một bộ trang phục màu đen, quần dài ống loe, áo khoác đuôi tôm, mang lên một cái khăn trùm đầu kín mít chỉ chừa ra hai mắt. Còn thấy chưa đủ, cậu đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai, làm cho cả người toát ra một cỗ phong thái mà người ta chẳng thể nào liên tưởng tới được trên người chính cậu ở hiện thực.
Lại nói, vào đấu trường với bộ dáng như Kull thì hẳn là một tên thích chơi nổi chứ chẳng giống gì một kẻ nguy hiểm cần phải đề phòng cả. Mà, hiệu quả đó tự nhiên chỉ là phụ, chủ yếu vẫn là muốn ẩn giấu thân phận.
– Cường độ đồng bộ cảm giác?
Kull cười nhếch mép. Cái này chẳng cần phải nghĩ cậu liền lựa chọn mức 100%. Nghĩ tới, đây hẳn mới là nguyên nhân chính khiến nhiều kẻ đến đấu trường giả lập không hề xem trọng mạng sống của mình, vì đơn giản chúng chẳng thế cảm nhận được đau đớn thật sự. Thậm chí, có lẽ chúng cũng để mất luôn khả năng nhận biết nguy hiểm, thứ mà vô cùng quan trọng trong chiến đấu rồi.
Kull sau đó lại tiếp tục với một loạt các lựa chọn và điều chỉnh nữa. Cậu lấy biệt danh là Samorei, chức nghiệp là sát thủ với trang bị chính là phi dao và dao găm. Này cũng là không có cách. Dù sao thì mục đích chính của việc tham gia đấu trường giả lập là để rèn luyện bản thân, nên nếu cố tình nhắm tới một chức nghiệp khác hoặc đơn giản hơn là thay đổi hẳn trang bị thì sẽ không đạt được hiệu quả mong muốn.
Nghĩ tới, Darmil hình như là dùng một chiếc búa lớn thay vì chùy như thường thấy. Trường hợp này cũng không phải do cậu ta có đủ kỹ năng để dùng tốt nhiều loại vũ khí mà là với vũ khí gì thì cách chiến đấu của cậu ta vẫn chỉ có một: quật thẳng mặt đối thủ. Lực lượng của cậu ta quả thật quá lớn so với các du hành giả cùng Thần cấp, rất khó có ai có thể chống đỡ nổi.
Nói về tránh né thì cũng không phải là lựa chọn tốt khi mà Darmil sở hữu tốc độ ra đòn quá nhanh, chỉ cần nằm ở trong tầm đánh của cậu ta thì gần như không thể tránh né kịp. Nếu là Kull, thì cậu sẽ bỏ chạy, ẩn nấp rồi lợi dụng ưu thế mà tấn công từ xa. Đối với một sát thủ tầm gần thì hành động như vậy là không phù hợp lắm nhưng lại là đúng đắn nhất khi đối đầu với Darmil.
Tất nhiên, tiền đề là không có bị Darmil lấy ra một chiếc búa cầm vừa tay nào đó ném tới. Cú ném có thể tránh được dễ dàng, nhưng xung chấn gây ra thì không như vậy. Chỉ cần sơ sẩy để mất thăng bằng một chút thì cái kết sẽ là không dễ chịu chút nào.
Kull sau đó được đưa tới một căn phòng nhỏ. Cậu nhìn quanh một chút, xác nhận đây chỉ là nơi để nghỉ ngơi, cũng không có vật dụng gì hữu ích thì mới tiến tới cánh cửa gỗ ở góc phòng.
Kull bây giờ hẳn là cần phải tìm trận. Cậu thoáng do dự. Kể cả khi đây chỉ là thế giới giả lập, cậu vẫn là mong muốn bản thân không có gặp nguy hiểm gì. Lại nói, lâu dài, nếu như cậu bị lờn với các nguy cơ, sẽ là không tốt chút nào.
“Có nên dừng lại?” Kull nghĩ thầm, lại lập tức bác bỏ ý nghĩ ngu ngốc ấy. Cậu là vẫn còn chưa có thử, vậy mà đã tính đường lùi rồi, chẳng phải là quá nhát gan.
– Tìm trận.
Kull cất tiếng, ánh mắt theo đó hiện lên sự quả quyết.