Nơi Turan đang hướng tới không gì khác hơn chính là ngôi nhà mà lần trước nó đã gặp và nói chuyện với hầu tước Ferrmen. Ông ta không có vẻ là sẽ đổi địa điểm, ít nhất là cho tới bây giờ còn chưa có người tìm gặp nó để thông báo điều như vậy.
Dù thế nào, hiện tại Turan cũng không đường đột chọn con đường ngắn nhất đến chỗ hẹn, thay vào đó đánh một vòng quanh khu phố. Nó chẳng phải lo về chuyện có người theo dõi mình, vì đơn giản chuyện nó đang làm chẳng cần phải giấu, càng rất khó giấu được.
Cố gắng không để lộ hành tung của chính mình khi bản thân đang bị chú ý chỉ khiến tình hình thêm xấu mà thôi. Thay vì vậy, Turan ưa thích hơn lôi đối phương vào cuộc, tốt nhất là nhiều bên nổi xích mích với nhau. Dù gì thì nội dung cuộc nói chuyện sắp tới cũng sẽ bị che lấp, đó mới là điều quan trọng.
Sở dĩ Turan chọn đi đường vòng không gì hơn chính là muốn phí thời gian, để cho hầu tước phải chờ đợi vì tưởng rằng nó sẽ đi thẳng đến. Tất nhiên, sẽ thật tốt nếu khiến đối phương, hoặc bên thứ ba nghĩ rằng nó có mưu tính gì đấy trong việc đi lòng vòng, từ đó e ngại nhiều hơn.
Một lý do khác, ít cần phải xem xét hơn, chính là Turan có dư thời gian. Gọi là dư dả kì thực không hợp lý lắm, vì còn rất nhiều việc phải làm, nhưng nó đích thực trong hôm nay có một đoạn thời gian trống khi giải quyết sự tình của Yeatra xong sớm hơn mong đợi nhờ có sự hợp tác nhiệt tình đến khó tin của ông lão Gaterylt. Hơn nữa, dù có là thiếu hụt thời gian, thì cứ việc lấy của hầu tước Ferrmen bù vào là được.
Suy nghĩ là như vậy, nhưng kì thực Turan không hề xem nhẹ đối phương, thậm chí có thể nói là ngược lại hoàn toàn. Vì lý do nào đấy, Wyndur có vẻ như rất dè chừng hầu tước Ferrmen, còn tìm cơ hội cảnh báo nó ngay trước khi ông ta có thể ra tay. Hiệu quả không nghi ngờ là rất tốt, vì làm cho nó không có nhiều thời gian để suy nghĩ hay cả thu thập thêm thông tin, khiến cho lựa chọn còn lại duy nhất chính là có ác cảm với hầu tước, hoặc ít nhất là cảnh giác tăng thêm không ít khi bàn chuyện hợp tác.
Dĩ nhiên, nếu người cảnh báo Turan không phải là Wyndur hay người đại diện của cậu ta, mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều. Nó mặc dù không thích bản thân bị thúc ép như vậy, vẫn phải xem xét thiệt hơn. Suy cho cùng, Wyndur vẫn là đạt được mục đích của mình.
Mất thêm gần nửa giờ đồng hồ thì Turan mới đến được chỗ khu phố lúc trước. Nơi đây vẫn vắng bóng người, lại càng cũ kĩ hơn, trông không khác gì một khu phố bị bỏ hoang.
Lần này, có lẽ vì không có người dẫn đường nên phía trước căn nhà nơi Turan hướng đến đã đứng sẵn một bóng người. Chờ khi nó vừa tới, người đàn ông liền nghiêng người, gõ cửa hai cái, xong liền rời đi, chẳng nói một lời nào.
Chốc, cánh cửa của căn nhà mở ra. Turan bước vào trong. Nó lấy làm lạ khi chẳng có một ai ở đây cả, đoán chừng người vừa mở cửa đã tránh đi. Tuy nhiên, khi vừa đi được chừng vài bước, tiếng cánh cửa được đóng lại phía sau lưng liền vang lên.
Turan không nhớ rằng hầu trước Ferrmen là loại người cẩn thận đến thái quá thế này. Đây khiến nó có cảm giác như bản thân không được chào đón, dù có lẽ nó sẽ chẳng thể rời khỏi đây khi chưa xong chuyện.
Turan nghĩ rồi bước lên lầu. Nơi đây vẫn âm u, chỉ có ánh sáng từ mấy ngọn đèn dầu soi lấy.
Nhớ lại lần gặp trước, Turan không khỏi liếc mắt tìm kiếm một hồi. Trước đây hẳn nhờ có chim Len phát hiện ra nên hầu tước Ferrmen mới chịu lộ diện, hiện tại thì nó chỉ có thể dựa vào bản thân.
Với kỹ năng ‘Thông hiểu’, Turan không khó biết được rằng hầu tước có thể lẩn tránh được là nhờ sở hữu kỹ năng ‘Bóng đen’. Kỹ năng này giúp ông ta hòa hợp vào trong bóng tối, gần như có thể thoát khỏi mọi loại hình dò xét.
Điểm yếu duy nhất chính là ánh sáng, cũng giải thích được rằng vì sao hầu tước Ferrmen lại ưa thích bầu không khí âm u như thế này. Với kỹ năng như thế, ông ta có thể làm được rất nhiều thứ, đồng thời khiến Turan dè chừng không ít, mặc dù đối phương chỉ có Thần cấp 7, từ lâu đã bị nó vượt qua.
Đang lúc Turan chú ý thấy một chút khác thường, vừa định ném tới một quả bom sáng thì hầu tước liền hiện thân, bước đến với vẻ mặt nhăn nhó. Ông ta hẳn không mong chính mình bị phát hiện sớm như vậy.
Kì thực, Turan không giỏi trông việc dò xét sự khác thường, nhưng nó đoán biết được hầu trước sẽ trốn ở đâu nếu muốn giả vờ tập kích mình. Nó sẽ chỉ sai khi ông ta không trốn trên tầng trên mà nhẹ bước từ tầng dưới đến. Tuy nhiên, tính cách cùng với sự lười nhác thấy rõ của hầu tước Ferrmen, ông ta sẽ không làm như vậy, trừ phi là đang đối mặt với một kẻ thù thật sự.
– Có vẻ như ta đã xem nhẹ cậu rồi, nhỉ?
Hầu tước Ferrmen cất giọng thều thào. Gương mặt ông ta vốn đã nhợt nhạt, giờ trông thành xám xịt, không rõ thời gian từ lần gặp trước tới giờ ông ta đã trải qua cuộc sống khắc nghiệt đến mức nào.
– Có lẽ.
Turan đáp gọn một câu vô thưởng vô phạt, chờ đợi đối phương vào vấn đề.
– Đừng vội. Vào trong rồi nói.
Cùng với lời đó, hầu tước chậm rãi cất bước tiến vào căn phòng có phần quen thuộc của mình. Bên trong, một bộ tách trà đã được chuẩn bị sẵn, còn nóng hổi. Ông ta không biết là rút nghiệm từ lần trước hay chỉ đơn giản là thuận tiện.
Đáng tiếc vẫn là trà hoa Paohi. Thứ này chỉ hợp với vị hầu tước có thân thể xác xơ đây mà thôi, đối với Turan thì không khác gì một chất kích thích có hại.
Kì thực, trà hoa Paohi có tác dụng khá giống với cà phê đậm, nhưng có vị ngọt thanh. Vấn đề là ngoài giúp làm bản thân tỉnh táo, loại trà này còn khiến người sử dụng cảm thấy hưng phấn. Thỉnh thoảng uống một tách thì không sao, nhưng dùng thường xuyên sẽ gây rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thậm chí là sinh ra ảo giác.
Hơn nữa, theo Turan được biết, hoa Paohi nếu được kết hợp với một số loại thảo dược khác, cùng quy trình xử lý đặc thù, sẽ tạo thành chất gây nghiện chuyên được dùng trong các nhà chứa. Đây là loại chất kích thích nặng, dùng nhiều dễ dàng dẫn đến tử vong, nên để kiềm chế cơn nghiện, đối tượng sẽ cần thường xuyên dùng đến trà hoa Paohi nếu không muốn mất mạng một cách ngớ ngẩn.
Dĩ nhiên, Turan có nghĩ đến khả năng hầu tước Ferrmen là một con nghiện loại chất kể trên, nhưng nó không vội đi đến kết luận, cũng chẳng cần phải làm vậy.
– Chuyện hợp tác với cậu, ta đã suy nghĩ kỹ càng.
Hầu tước nhấp nhẹ một ngụm trà, cất tiếng.
Turan không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm đối phương.
– Ta đồng ý chuyện hợp tác. Nội dung cụ thể-
– Ông đã để quá hạn. – Turan ngắt lời.
– Chuyện đó…
Hầu tước Ferrmen có ý giải thích, lại không nói nên lời. Dù ông ta có đưa ra cái cớ gì đi chăng nữa thì cũng không chối bỏ được sự thật rằng bản thân đã để quá cái thời hạn mà Turan đã đặt cho. Mà không chỉ một hay vài ngày, là tận gần một tháng trời.
– Nhưng cậu đã đến đây.
Hầu tước tập trung vào hiện thực. Sự thật rằng Turan có mặt ở đây lúc này đã cho thấy rằng ông ta vẫn còn cơ hội, chỉ e rằng sẽ phải bỏ ra cái giá không hề nhỏ.
Turan nhếch mép cười, đáp:
– Nói tới, không biết vì sao ông lại mất nhiều gian đến thế để quyết định một chuyện mà rõ ràng ông không có sự lựa chọn nào khác ngay từ đầu.
Lời này là một sự uy hiếp, cũng đồng thời ngầm chứa đựng một câu hỏi. Hầu tước Ferrmen nắm bắt rất nhanh, cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước, liền bảo:
– Ta do dự. Có quá nhiều thứ phải lo vào lúc đó, ta sợ rằng chính mình vội vàng quyết định sẽ bỏ lỡ gì đấy. Tất nhiên, ta đã sai. Nếu có được sự hợp tác với cậu từ ngay lúc ấy, hẳn những chuyện tồi tệ sau đó đã không xảy ra.
Turan lờ mờ đoán được một vài điều từ lời của hầu tước. Tuy nhiên, nó lại không tìm ra chút điểm nào có liên quan đến việc Wyndur cảnh báo mình về chuyện hợp tác sâu hơn với ông ta.
– Ta bị ám sát.
Turan hơi nhướn mày, vẻ ngạc nhiên. Điều hầu tước Ferrmen vừa nói đến nằm trong dự đoán của nó, nhưng thật không ngờ là đúng. Quan trọng nhất là, Turan không bắt được chút tin tức nào về cái chết của ông ta cho tới giờ. Điều này có hai khả năng, hoặc chính hầu tước và người của ông ta che giấu ngay khi chuyện xảy ra, hoặc bản thân kẻ ra tay và thế lực đứng sau cố tình che giấu.
Tự nhiên, có một khả năng khác nữa cần xem xét, rằng hầu tước đang nói dối. Đây là một cái cớ tương đối phù hợp để giải thích cho sự trễ nãi của ông ta.