– Cô… không biết có gì muốn hỏi không? Như ta đã nói, chỉ cần không… ừm, không để ý tới mấy thứ đó cũng được.
Mèo Jorz ở một bên phụt cười, lại rất nhanh bay tránh đi, trốn vào trong góc phòng mà run rẩy cả người, cố gắng nhịn cười.
– Tiền bối đừng khó xử. – Tiffia vội nói – Tôi…
Tiffia thật sự là tìm không ra lời để làm dịu tình hình hiện tại. Tình huống của Raenadi rất là trớ trêu: cô ta có bổn phận giúp làm vững mạnh tộc yêu tinh, lấy lại thời vận của tộc đã mất, lại chỉ có thể có cơ hội ra ngoài khi tộc yêu tinh gặp nạn, càng là nạn lớn đến mức đẩy tộc tới bờ vực diệt vong.
– Đừng quan tâm tới ta nhiều như vậy, ta không chịu được. – Raenadi vẻ bức bối bảo – Ta cũng không có cần một đứa nhóc mồm còn hôi sữa lo lắng cho mình.
Tiffia nghệch mặt ra. Cô thật không nghĩ tới mình có ý quan tâm lại bị mắng, còn là thô tục như thế.
Nhưng gì thì gì, đối phương cũng là bậc tiền bối, càng là người chấp chưởng nơi đây, Tiffia tự nhiên không dám có lời dị nghị.
– Vậy, tiền bối. Ngài hẳn cũng là có Thần cấp. Không biết hiện tại tiền bối đang ở Thần cấp bao nhiêu?
Tiffia hỏi. Cô hiện giờ cũng không tiện nói lung tung cái gì, trước hết dò xét xem cái nhìn của Raenadi là như thế nào.
Raenadi cười nhạt, đáp:
– Cũng mới có hơn hai trăm mà thôi. Cô đừng có coi trọng quá. Tiềm năng của ta, tới đây cũng đã gần là cực hạn rồi.
– Hả?
Tiffia thốt, ngơ mặt ra. Cô tưởng mình nghe nhầm cái gì, hỏi lại:
– Tiền bối nói con số vừa rồi là bao nhiêu cơ?
– Hơn hai trăm. Ừm, chờ chút…
Raenadi chợt nhận ra gì đó, đưa tay về trước vạch qua lại, sau thì đưa lên gãi đầu mấy cái, nói:
– Thế giới cô đang sống vậy mà có cấp độ thấp đến thế. Ra được một kẻ có tiềm năng lớn như cô, thật khó mà không nghĩ tới khả năng có bàn tay của bậc đại năng nhúng vào.
Tiffia lộ vẻ mặt khó hiểu. Raenadi vẫn là không có ngừng lại, tiếp tục:
– Ồ. Ở đây do lão Syneir nắm giữ. Khoan đã, cô trước đó là Nihr? Chuyện này càng nghĩ càng khó mà hiểu được.
– Tiền bối? – Tiffia lo lắng.
– À. Đừng lo. – Raenadi phất tay bảo – Cô có nghe nhiều hơn nữa cũng không sao. Ra khỏi nơi này là quên hết. Không có ngoại lệ nào cả. Yên tâm, không rước họa vào thân đâu.
Tiffia cười méo xệch, muốn nói lại thôi. Cô thật không ngờ tới mình chỉ tò mò hỏi một câu về Thần cấp của đối phương lại khiến cô ta huyên thuyên nhiều thứ mà mình không nắm bắt được một mống nào như thế. Càng nghe, cô là càng thấy đầu mình trở nên mông lung hơn.
Nhưng âu cũng là đành phải chấp nhận. Tiffia cũng chỉ là một tên du hành giả Thần cấp 1, đối với kẻ vượt trên hai trăm Thần cấp chẳng đáng là gì.
“Mà hai trăm Thần cấp, ý tứ thế nào?” Tiffia nghĩ thầm, chợt thấy đầu đau lại thôi. Cô chỉ biết rằng trên thế giới có vài người đạt tới Thần cấp trên bốn mươi, nhưng nhiều hơn nữa thì chưa nghe tới bao giờ. Đó hẳn là đẳng cấp của các vị Chính thần đi. Cô thật không ngờ người chấp chưởng chỗ bí mật của tộc yêu tinh lại có Thần cấp cao như vậy.
Chờ Raenadi huyên thuyên một hồi xong, Tiffia mới cẩn thận lên tiếng:
– Tiền bối. Tôi có hơi thắc mắc, nếu chọn gia tăng Thần cấp, bản thân có thể đạt đến Thần cấp bao nhiêu?
– Này ta cũng không rõ. – Raenadi bảo – Chuyện có hai vấn đề mấu chốt. Một ở cô, một ở người đứng sau nơi này. Bản thân cô thì ta có rất nhiều mong chờ. Tuy nhiên, nếu là người kia không thích, hoặc dò ra ở cô liên lụy tới mưu tính xấu xa nào đó, có khi chẳng đạt được Thần cấp nào.
“Mạo hiểm như vậy?” Tiffia thốt thầm. Cô là không dám phí đi một lợi. Nhìn tới khả năng không tăng được Thần cấp nào, cô tự nhiên là dần nghiêng về ba lợi còn lại hơn.
– Nhưng điểm này, ta cũng phải lặp lại lần nữa lời khuyên của mình. – Raenadi lên tiếng – Cô nên chọn lựa chọn thứ tư. Luyện ngọc thô từ năng lượng tinh linh tinh thuần, gần như chỉ có thể thực hiện ở nơi đây. Ra khỏi đây rồi, cô cả đời có khi cũng chẳng tìm được thêm cơ hội nào như vậy nữa.
Tiffia là hiểu lợi hại trong lời nói của Raenadi, nhưng thật tâm vẫn khó mà cứ thế chọn theo lời khuyên của cô ta. Cô có giảm giác rằng nữ yêu tinh đang nói tới gì đó rất cao xa, mà bản thân cô thì chỉ mới cất bước trong cuộc tranh đua Thần cấp mà thôi.
– Tôi có sáu tinh linh. Một lợi, có thể làm được bao nhiêu ngọc thô? – Tiffia thắc mắc.
Raenadi mỉm cười. Nụ cười này có lẫn vào vẻ giễu cợt.
– Một. Ba lợi, thì là ba viên.
“Quả nhiên.” Tiffia nói thầm, hơi suy nghĩ, bảo:
– Nếu thế, trước đó tôi muốn xem qua mấy quyển sách kỹ năng với vài món bảo vật đã.
– Tự nhiên.
Raenadi đáp, đưa tay ra ý mời.
Tiffia nuốt vội một ngụm khan, sau cũng không có nhiều lời, đứng dậy tiến về phía kệ sách.
Kệ sách không quá lớn, chỉ có sáu tầng, dài cũng chừng hơn ba mét, chứa nhiều lắm là nghìn quyển. Tiffia nhìn tới nhìn lui một hồi, rất nhanh xác định được rằng sách kỹ năng là đều không có đề thông tin rõ ràng, lật ra đọc thì toàn một đống con chữ lạ lẫm.
Này không khỏi khiến Tiffia thất vọng. Cô nếu chọn sách kỹ năng, rõ ràng là đang cố ăn may. Mà đống sách lịch sử hay kiến thức nào đó, không nghi ngờ gì là chẳng giúp ích được nhiều. Dù sao cũng toàn là những thông tin không có chút liên hệ nào tới cuộc sống của cô.
– Nghe cô ta, chọn thứ tư đi. Cả ba lợi.
Vang lên là giọng của mèo Jorz vừa bay đến bên cạnh Tiffia. Cô quay sang ông ta, thắc mắc:
– Đây là nguyên nhân chính khiến ông nhất định bắt tôi phải tích lũy năng lượng tinh linh tinh thuần?
– Này còn phải hỏi. – mèo Jorz dè bỉu – Thần cấp, giả như cô không có liên quan tới tên xấu xa nào thì nhiều lắm cũng chỉ đạt tới Thần cấp 45 mà thôi.
– Hả?
Tiffia nghệch mặt ra, suýt nữa đánh rơi quyển sách đang cầm trên tay.
– Thần cấp 45? Chỉ cần ta chọn lợi thứ ba, một lợi liền có thể thuận tiện đạt tới Thần cấp 45.
– Phấn khích cái gì! – mèo Jorz mắng – Con đường cô đi không thể chỉ nhìn ở gần như vậy. Sáu tinh linh! Còn đều là dạng không tầm thường. Cô chọn gia tăng Thần cấp là phung phí lợi.
Tiffia quả thật không hiểu nổi mèo Jorz đang đề cập tới cái gì. Cô nếu có thể thăng đến Thần cấp 45, vậy không nghi ngờ gì có thể trở nên có ích cho Turan rất nhiều. Thần cấp 45, cô lập tức liền đủ sức trấn áp cả một lục địa, trong khoảnh khắc hóa giải đi nguy cơ về kiếp nạn của tộc yêu tinh luôn.
“Gượm đã”
Tiffia chợt thốt. Cô sực nhớ rằng Raenadi có Thần cấp hơn hai trăm, chịu tội ở đây, còn vua yêu tinh Valder nói về kiếp nạn nào đó của tộc, dường như là có sự liên quan nào đấy.
“Hẳn là kiếp nạn của tộc yêu tinh không thể đơn giản hóa giải khi Thần cấp còn chưa đạt tới như của Raenadi? Hay rằng còn có ẩn tỉnh nào khác?”
Tiffia thở dài một hơi. Cô suy cho cùng là quá thiếu thông tin. Đưa tay nắm lấy quyển sách đề “Lược sử tộc yêu tinh”, cô thật không khỏi nảy sinh ý định dùng một lợi vào đây. Sách này là có thể đọc hiểu, nhưng chỉ được vài trang đầu như là dùng thử, đoạn sau hoàn toàn phân biệt không ra con chữ.
Điểm mấu chốt là Tiffia nhận thấy nội dung trong quyển sách khác rất nhiều với mấy quyển lược sử cô từng đọc ở quê nhà. Đó không phải là kiểu khác biệt dạng sai hay đúng mà giống như quyển sách này có bao hàm không thời gian rộng lớn hơn gấp trăm gấp ngàn lần.
Nhìn biểu hiện của Tiffia, mèo Jorz không khó đoán được mạch suy nghĩ của cô nàng, cười bảo:
– Nhận ra chuyện không đơn giản rồi? Yên tâm. Có ta hỗ trợ, cô nhất định dễ dàng đi tới cảnh giới Tật Thần. Lợi thứ ba, là không thể chọn.
Tiffia nhìn sang mèo Jorz, ánh mắt hiện rõ sự mông lung. Thấy thế, ông ta vội giải thích:
– Ừm, đó là… Nói chung thì cô cũng không nhớ được những điều này khi rời khỏi đây đâu, đừng thắc mắc thì hơn.
– Vậy thì bớt lời đi.
Tiffia thốt. Cô giờ tâm tình hoàn toàn không tốt chút nào. Cảm giác chính mình suốt mấy mươi năm qua toàn sống trong sự giả dối, lại còn chịu đủ gian khổ, thật là có thể khiến bất cứ ai trở nên điên loạn.
– Tôi muốn xem bảo vật.
Tiffia giọng hời hợt, vậy mà chẳng thèm nhìn Raenadi một cái khi nói.
Nữ yêu tinh cũng không có buồn làm khó cô, đưa tay vung tới liền biến kệ sách kia thành kệ chứa đầy những món đồ vật.
Tiffia nhìn quanh, không khỏi cất ra một tiếng thở dài vẻ thất vọng. Cô không phải là nhìn đống đồ ở đây không vào mắt, mà là hoàn toàn không nhìn ra được chúng rốt cuộc chúng là thứ gì, có giá trị bao nhiêu.
Đống tiền xu, mấy viên tinh thể, một bức tượng gỗ, một đầu mũi tên gỉ sét, một tấm gương có vết nứt, vài bình thuốc không có để nhãn, và đủ những thứ trông tầm thường khác. Tất nhiên ngoài chúng, Tiffia vẫn có thấy được vài món trông quý giá như một con dao găm nạm ngọc hay chiếc vòng cổ làm bằng kim loại sáng loáng phát ra vô vàn những đốm li ti màu vàng cam.
Lúc này, mèo Jorz bay tới, miệng ngoạm lấy một cái roi dài hơn hai mét. Tiffia hiểu ý cầm lấy, săm soi một hồi.
– Nếu cô thật sự muốn chọn lợi thứ hai thì nên lấy cái này.
Tiffia liếc nhìn Raenadi một chút, thấy cô ta rất điềm tĩnh thưởng trà, không có vẻ gì là xem trọng đống đồ vật nơi đây. Kì thực, bản thân cô cũng không có nhiều hứng thú lấy bất kì món đồ nào. So với chúng, Thần cấp 45 vẫn là có sức hấp dẫn hơn rất nhiều.
– Cái roi này là gì? – Tiffia hỏi.
– Tạm không nói tới những thứ khác, – mèo Jorz đáp – riêng tác dụng giúp trấn áp đám tinh linh cũng là rất có ích rồi.
– Trấn áp tinh linh?
– Phải. Khiến chúng lập tức dẹp bỏ kiêu ngạo, không dám trái lời cô. Mặc dù… thực tế cũng không thể dùng quá nhiều, vì chúng bị tổn thương cũng là ảnh hưởng tới năng lực, càng vì khế ước mà làm tổn hại tới chủ nhân.
Tiffia nhăn mày, gắt:
– Thế chẳng phải vô dụng.
– Ta chỉ là ghét bộ dáng của đám tinh linh đó…
Mèo Jorz lẩm bẩm. Tiffia nghe vậy không khỏi nổi đóa, giơ roi lên định quất con mèo hư hỏng này một phát.