Mục lục
Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 335

Nàng ta lập tức đứng dậy, không thể chờ được mà nóng lòng muốn đi.

“Đừng có đi vội như thế mà, dù sao thì Vương gia cũng không có ở trong phủ, ngươi sợ cái gì chứ?”

“Chê cười rồi, ta thì có gì mà phải sợ cơ chứ?”

Cẩm Ngu đánh rơi hạt bí đỏ tỏng tay: “Qủa thật như vậy, thân có thai rồi thì không sợ gì cả. Nhưng mà, cái thai này cũng là lưỡi dao hai mặt đấy, đã có thể làm cho ngươi vinh hoa phú quý, thì cũng có thể làm cho ngươi vạn kiếp bất phục, nhưng mà chính là một câu thì sẽ hỏng bét, câu chuyện một câu của người khác.”

Lãnh Băng Nguyệt lại không có cách nào để giữ sự bình tĩnh, đột nhiên uốn éo quay đầu lại mà nói: “Những lời mà ngươi nói, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?”

Cẩm Ngu nói từng chữ từng chữ một: “Ý của ta đó chính là, giả dụ Vương gia nghe người ta bàn luận, nói đứa trẻ ở trong bụng ngươi không phải là của ngài ấy, ngươi nói xem, ngài ấy nóng nảy cũng không hay, đang ở trong thời kì nổi nóng, thì sẽ làm ra tai nạn chết người đấy.”

Lãnh Băng Cơ cả người đều ngây ngẩn cả ra, nàng ta xác định, những lời này của Cẩm Ngu chính là một xâu hai nghĩa, là đang uy hiếp mình.

Tri Thu đã chết rồi, ở trên thế gian này ngoại trừ Triệu ma ma, thì cũng không có ai biết được quan hệ giữa hai người bọn họ, Cẩm Ngu sao có thể biết được chứ?”

Một lớp bị san bằng, một lớp khác lại được mở ra, ấn ngược lại hồ lô, nàng ta ngoại trừ khủng hoảng ra thì cũng không biết nên làm gì nữa.

“Ngươi nói hươu nói vượn, ai dám gan lớn như thế mà bịa đặt sự tình chứ?”

“Ta cũng có là có ý tốt nhắc nhở ngươi một tiếng, vẫn tốt, bây giờ ngoại trừ bổn công chúa, những hạ nhân ở trong phủ này vẫn chưa ai biết được ngươi có tư tình này nọ với người khác.”

Lo lắng đã được cho là đúng.

Lãnh Băng Nguyệt run rẩy bờ môi: “Tư tình cái gì cơ chứ, ngươi là đang muốn hãm hại ta đấy à?”

Cẩm Ngu không chút phật lòng nói: “Ta và Trắc phi nương nương bây giờ đã là đồng mệnh tương liên rồi, nịnh bợ cũng không kịp nữa đâu. Hôm nay chính là đơn thuần ở đây ôn lại chuyện cũ với ngươi, sau đó hòa hoãn lại mối quan hệ giữa hai chúng ta đi một chút, tội gì nếu ngày sau ngươi tranh ta đấu, bị người khác chiếm được tiện nghi, ngươi nói xem có đúng hay không?”

Lãnh Băng Nguyệt chăm chú mà nắm tay thành nắm đấm, rõ ràng từ trong lời nói của nàng ta nghe ra được chút uy hiếp.

Nàng ta dần dần quay người lại, sau đó ngồi xuống: “Những lời này của ngươi nói hình như là có chút đạo lí. Hai người chúng ta quả thật là nên bỏ qua hiềm khích lúc trước, đoàn kết một lòng.”

Cẩm Ngu “ha ha” cười một tiếng, đem theo tia đắc ý, Lãnh Băng Nguyệt này xem ra là quá ngu xuẩn rồi, tốt xấu thức thời.

Cuối thu không khí dễ chịu, trời quang mây tạnh.

Lãnh Băng Cơ cùng Thanh Họa đi bắt sâu bọ trên núi.

Thanh Họa đã sống ở đây mấy ngày, có chút không muốn về Tướng phủ. Nỗi đau vừa mất đi mẫu thân đã vơi dần.

Lãnh Băng Cơ nghĩ, có lẽ thật giống như những gì người ta thường nói, không có vết sẹo nào không thể xóa mờ, thời gian lâu dần, Thanh Họa cũng sẽ vui vẻ trở lại, dù sao nàng ấy cũng chỉ là một đứa trẻ.

Thế nhưng là chính mình đối với Mộ Dung Phong không thể tha thứ, có phải hay không cũng sẽ dần dần cảm động rồi dần dần biến mất sao?

Không thấy, lỡ giống như cỏ dại mọc bừa bãi, hoành hành trong lòng.

Thấy rồi, chỉ cần nhìn lên, nhìn thấy chàng vô cùng buồn bã, gần như với ánh mắt năn nỉ cầu xin liền cảm thấy mềm lòng. Là anh hùng kiêu ngạo với thiên hạ vậy mà đối với chuyện tình trường lại vướng bận không buông?

Tuy nhiên, bản thân lại không thể vượt qua rào cản đó, khi nghĩ về nó, trái tim như bị kim châm vậy.

Cuối cùng, tình cảm lấn đè bẹp rào cản đó hay là sự cố chấp của bản thân đã làm biến mất tình cảm? Mâu thuẫn chính là một cái cưa, dày vò, kéo qua kéo lại.

Còn Mộ Dung Phong giống như một con dã thú bị nhốt trong lồng, Lãnh Băng Nguyệt là sự tức giận và cáu kỉnh của hắn, còn sự lạnh lùng của Lãnh Băng Cơ chính là chiếc lồng nhốt hắn. Bực bội khó chịu, lao qua trái phải, nhưng không thể làm gì.

Đã vào cuối thu rồi, thảm thực vật trên núi ảm đạm, nước cũng nguội lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK