Mục lục
Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 731

Đồng thời, nàng còn ném ra thêm mấy cái tổ ong vò vẽ nữa.

“Vo ve, vo ve”

Tiếng động như tiếng máy bay ném bom, đám thị vệ bị ong đốt khắp cả người.

Roi mềm trong tay Lãnh Băng Cơ cuốn lên một cái, tự mở ra cho mình một con đường, tung người bay lên. Đám thị vệ ở đẳng sau hô hoán và bám riết theo nàng mãi không ngừng.

Quanh đi quẩn lại, đầu Lãnh Băng Cơ có chút choáng váng. Cung điện ở Nam Chiếu không giống ở Trường An, mỗi cung điện ở Trường An hầu như đều xoay lưng về hướng bắc, xoay mặt về hướng nam, vuông vức mà ngay ngắn và có trật tự. Mà ở Nam Chiếu có rất ít ánh nắng mặt trời, cung điện được xây dựng một cách tùy tiện, không chú ý tới vị trí và phương hướng, cao thấp không đồng đều, giống như là mê cung vậy.

Vào ban đêm, khoảnh khắc tối tăm trước khi ánh bình minh ló dạng, Lãnh Băng Cơ đã váng hết cả đầu, xung quanh đều là binh lính đang truy đuổi nàng, xung quanh đều là ngõ cụt. Bản thân nàng giống như một con chuột chui vào trong ống bễ, bị người người kêu gọi đánh giết, nếu không phải nàng có thể vượt nóc băng tường thì e rằng đã bó tay chịu trói từ lâu rồi.

Hơn nữa, đối phương đã ra lệnh bắn tên, tiếng mũi tên xé gió ‘vun vút từ phía sau lướt qua, cũng may là nàng có thể an toàn tránh thoát. Lãnh Băng Cơ nhìn đám thị vệ càng lúc càng đông, khổ sở đến mức muốn khóc òa lên. Một đám đàn ông xúm lại bắt nạt một nữ nhân tay không tấc sắt như nàng, thật là mẹ nó không biết xấu hổ mà!

Trong thời khắc phía trước có hổ, sau lưng có sói này, từ trong ánh lửa, một người bịt mặt mặc áo đen nhảy tới, chặn đường của Lãnh Băng Cơ.

Nàng đang đánh giết đến đỏ cả mắt, chiếc roi dài trong tay quất tới, không ngờ đối phương ra tay nhanh như điện chớp, túm lấy roi của nàng và trầm giọng nói: “Đi theo ta”

Chính là người đó! Là người bí ẩn mà hôm nay nàng đã gặp ở trong phòng nuôi cổ!

Lãnh Băng Cơ vui mừng khôn xiết, biết rõ đối phương là bạn chứ không phải kẻ địch, nàng cũng không còn đề phòng như trước nữa.

Người kia không buông tay mà vẫn nắm lấy chiếc roi mềm của Lãnh Băng Cơ, giống như đang dẫn dắt một bé con đi lạc, dẫn theo nàng chém giết trong hành cung, nhảy vọt mấy bước, rõ ràng là người này hiểu rõ hoàn cảnh trong hành cung như lòng bàn tay vậy, người đó nhanh chóng đưa Lãnh Băng Cơ ra khỏi tường vây của hành cung.

Bản lĩnh của người này tuyệt đối không thua kém gì Thẩm Phong Vân cả.

Đợi đến khi đám binh lính truy đuổi đã bị bỏ rơi rất xa, lúc này, người kia mới dừng bước và xoay người lại.

“Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân đã đến thành Bích Thủy, có thể an toàn chạy trốn khỏi Nam Chiếu hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của các ngươi rồi. Ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi.”

Lãnh Băng Cơ không trả lời hắn mà lên tiếng dò hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?”

“Chậm nhất là giữa trưa ngày mai Mộ Dung Phong có thể dẫn năm mươi ngàn ky binh đánh vào Nam Chiếu”

Lãnh Băng Cơ sửng sốt: “Không thể nào Tại sao hắn lại đến đây? Làm sao lại có chuyện Nam Chiếu không nhận được tin tức cơ chứ?

“Nếu không phải là do người của ta chặn được chiến báo của Nam Chiếu thì tin tức đã được dâng tới trước mặt Na Dạ Bạch từ lâu rồi”

Đối phương vẫn ép giọng xuống, thanh âm rất trầm, nói: “Hy vọng có thể đánh cho Nam Chiếu không kịp trở tay!”

Nhất thời, trong lòng Lãnh Băng Cơ rối loạn tung beng hết cả lên, nàng có chút bối rối không biết phải làm sao để đối mặt với Mộ Dung Phong.

“Thượng kinh và Nam Chiếu cách trở ngàn trùng, xa xôi vạn dặm, Mộ Dung Phong phô trương thanh thế chạy đến như vậy, nếu không phải vì mình thì còn có thể là vì cái gì? Phải biết rằng, tin tức mình bị Na Dạ Bạch bắt cóc vòng qua lộn lại ít nhất cũng phải bị trì hoãn hai, ba ngày mới có thể truyền tới Trường An. Tuy rằng mình đi đường thủy quanh co khúc khuỷu, nhưng hắn phải hành quân thì cũng chậm chạp như vậy thôi, vậy mà mình chân trước vừa đến thì chân sau hắn đã đến nơi rồi, có thể thấy được trên đường đi bọn hắn dầm mưa dãi nắng cực khổ biết bao nhiêu?

“Chẳng lẽ, hắn vẫn chưa quên mình sao?

Nói không cảm động thì là giả, ngay cả hơi thở của Lãnh Băng Cơ cũng trở nên dồn dập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK