Mục lục
Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 815

Hôm nay tâm trạng Một Dung Phong cực kì tốt: “Thương lượng như nào?”

“Chúng ta vốn định đêm nay “náo động phòng”, đáng tiếc, ở đó mặt đất quá nhỏ, tay chân di chuyển không tiện, lại không muốn trì hoãn ngươi cũng chị dâu động phòng hoa chúc. Cho nên, các huynh đệ bày trận ở chỗ này, hoặc là thưởng tiền, hoặc là, mang theo chị dâu vượt qua cửa ải của chúng tôi.

Dĩ nhiên nếu vượt qua trận địa này thất bại thì các huynh đệ cũng không khách khí, dù sao trên làm dưới theo, Phong vương gia người biết đoạt hôn, thì chúng ta cũng theo đó mà học. Đến lúc đó sẽ cướp chị dâu đi, người cầm tiền chuộc đến mà đổi”.

Ba ngày sau kết hôn khách đến chúc không chia thân phận tôn ti, huống hồ đám hán tử ngày đều là người quen của Lãnh Bằng Cơ, vậy nên đùa dai như thế là chuyện thường tình.

Ngẫm lại Một Dung Phong lần trước thành thân, luôn đeo lên một luôn mặt u ám, mang theo toàn thân sát khí, ai dám mở miệng ra trên một câu vui đùa? Đều thức thời mà trốn ở thật xa, khó có được hôm tâm tình tốt, không khi dễ hơn chút thì sao có thể được?

Mộ Dung Phong sờ sờ trên người, trong không, quay lại hỏi Băng Cơ đang ở trong kiệu: “Ta không mang bạc, chúng ta chịu thua hay là xông đây?

Có tướng sĩ còn nói đùa một cách sâu xa: “Ta đoán là vương gia của chúng ta thích ăn mềm, còn vương phi thích ăn cứng”

Một đám người hiểu ý cười vang, cả đầu toàn là ý xấu.

Lãnh Băng Cơ ở bên trong hừ nhẹ, hỏi Mộ Dung Phong: “Nếu trong ngực chàng ôm hài tử, trên lưng chàng cũng ta, thì có thể vượt qua trận địa này chứ?”

Mộ Dung Phong nói một cách tự kiêu: “Có thể thử xem”. “Vậy nếu ta cho bọn hắn một tổ ong vò vẽ thì sao? Một tổ không được thì lại thêm tổ nữa”

“Không phải chứ, ác vậy sao?”

Các tướng sĩ đều tỏ vẻ không tin: “Hôm nay là ngày đại hỉ, người thành thân với vương gia nhà chúng tôi, động phòng hoa chúc, vậy mà trên người còn mang theo ong vò vẽ, ai mà tin được?”

Người khác không tin nhưng Thẩm Phong Vân thì có, hắn nghe Cừu thiếu chủ nói ong vò vẽ mà Lãnh Băng Cơ nuôi mà đốt người sẽ đau đến phát khóc.

“Chị dâu đã chơi xấu như vậy, thì chúng ta cũng không thể chịu thiệt và quay lưng bỏ đi được. Dù sao, hôm nay nếu không lấy được tiền thưởng thì chúng ta sẽ để Tiểu Vân Triệt ở lỳ trong phòng hoa chúc không đi đâu hết.”

Chiêu này quá xấu, sợ là phụ thân đứa nhỏ đang gấp muốn chết.

Lãnh Băng Cơ không còn lời nào để nói nữa, một tay vén lên màn kiệu, cười mỉm hướng về phía Thẩm Phong Vân vẫy vẫy tay.

Thẩm Phong Vân cũng thành thật đi đến.

Lãnh Băng Cơ ghé vào tai hắn nói nhẹ hai câu.

Thẩm Phong Vân khoé môi dần nhếch lên, dường như đã ngoác đến tận quai hàm, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, sau đó hướng về phía các huynh đệ vẫy tay một cái, vậy mà tất cả rút lui rồi.

Mộ Dung Phong có chút hoang mang: “Nàng nói gì với bọn hắn vậy?”

Lãnh Băng Cơ đã quay về kiệu ngồi ngay ngắn: “Ta nói, tiền mừng ngày hôm nay không cần bọn hắn đưa”

Một Dung Phong không tin, cảm thấy đám người này không dễ đuổi như vậy, nhất là tên Thẩm Phong Vân kia cứ cười cười, rõ ràng là đằng sau còn có ẩn ý xấu nào đó.

Nhất thời trong lòng cảm thấy hơi hơi hoảng sợ.

Bọn hắn sẽ không phải thực sự muốn náo động phòng đấy chứ? Không được, phải nghĩ cách thôi.

Mộ Dung Phong nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ một: “Băng Cơ ở đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK