Mục lục
Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 814

Lời thề của đấng nam nhi, âm vang hữu lực, âm điệu mạnh mẽ, nhận được một làn sóng trầm trồ khen ngợi từ bốn phía.

Sẽ không có ai nghi ngờ về tính chân thực trong lời thề này của Mộ Dung Phong, năm năm cô đơn và nhớ thương cũng đủ để chứng minh, người đàn ông quyết đoán mà trọng tình trọng nghĩa ấy có thể nói được, làm được.

Những thiếu nữ mới chớm tuổi dậy thì lần đầu biết yêu, những người phụ nữ mới lập gia đình, hay cả những đại thẩm hơi lớn tuổi một chút, vậy mà đều bị cảm động tới mức rơi nước mắt, thổn thức không thôi.

Ai cũng biết Phong vương gia kể từ sau khi Phong vương phi bỏ đi thì hắn không cho phép bất kì phụ nữ nào đến gần mình ba thước, đều cho rằng hắn là kẻ máu lạnh. Những ai mà ngờ được, hắn lại chiều chuộng Phong vương phi đến mức này, ai mà không ghen tị cơ chứ?

Đáng tiếc, trong thiên hạ không còn Mộ Dung Phong thứ hai, mà bản thân cũng không có phúc trở thành Lãnh Băng Cơ. Hôn lễ đẹp như một giấc mơ này, rốt cuộc cũng chỉ là giấc mơ khiến người khác phải ghen tị chứ không thể nào có được.

Mà Lãnh Băng Cơ lúc này vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, trong lòng hừ nhẹ một tiếng: Sợ là ngươi nhờ người khác viết ra bản thảo, học thuộc lòng rồi đến đây lừa gạt nước mắt của người khác phải không?

Lãnh Thanh Hạc lưu luyến không rời bế Lãnh Băng Cơ lên kiệu hoa.

Mộ Dung Phong chắp tay từ biệt, ôm Tiêu Vân Triệt cưỡi lên lưng ngựa, hăng hái dẹp đường hồi phủ.

Tiểu Vân Triệt kinh ngạc đến mức nghẹn họng nhìn trân trối, ngửa mặt nhìn Mộ Dung Phong: “Bảo sao thúc thúc có thể lừa được mẫu thân con tới tay, hoá ra thúc thúc còn biết nói lời ngon tiếng ngọt như vậy, lợi hại hơn cả Cừu phụ thân. Con thấy cả cữu cữu cũng rớt nước mắt rồi”

Mộ Dung Phong lúc này cũng có điểm ngượng ngùng, lúc đó nhất thời xúc động liền một mạch nói thẳng ra những lời trong lòng, bây giờ nghĩ lại đúng là sến súa muốn chết, sợ là nếu truyền ra sẽ làm trò cười cho thiên hạ mất.

Hắn ôm lấy “cục thịt viên”ở trong lòng: “Cũng không phải là lời ngon tiếng ngọt, đây là lời nói từ tận đáy lòng của phụ thân. Về sau, con và mẫu thân con chính là trách nhiệm để phụ thân gánh vác và bảo vệ suốt đời”.

Tiêu Vân Triệt gật đầu: “Con cảm thấy thúc thúc cũng có chút ưu điểm, nên con quyết định chính thức bắt đầu khảo hạch, nếu thúc thúc vượt qua được, con sẽ dập đầu nhận người làm phụ thân”

Tuy là Tiểu Vân Triệt đã nhận tổ quy tông, nhưng đứa nhỏ này chung quy vẫn không cam tâm tình nguyện gọi hắn một tiếng phụ thân, đúng là nể mặt mà.

Những lời này nói ra có chút thiếu đòn, lão tử làm phụ thân ngươi, còn cần ngươi phê chuẩn?

Hắn dẫn quân giết giặc, anh dũng uy phong cũng không chinh phục được đứa nhỏ này, vậy mà muốn đứa nhỏ này nhận cha,hắn lại phải dựa vào thủ đoạn lừa gạt một conuong?

Ngày đại hỉ, thôi, không so đo.

Kiệu hoa đã đến Phong vương phủ – nên nói là phụ cận – liền không đi nổi nữa, bị một đám hán tử trong quân doanh cản lại.

Mọi người chặn đường lớn chất như nêm cối, bày binh bố trận, cũng ngăn lại cả con ngựa cao to của Phong vương gia. Mà người đứng đầu không phải ai khác, chính là Thẩm Phong Vân.

Thẩm Phong Vân oai phong lẫm liệt đứng ở chính giữa, tay cầm ngân thương, một thân bạch y không vướng bụi trần càng làm nổi bật phong thái công tử như ngọc của hắn.

Hắn nhìn về phía Mộ Dung Phong khiêu mi: “Nàng dâu này vốn là do tạm quân tướng sĩ đồng tâm hiệp lực cướp về từ Nam Chiếu, không thể chỉ hời cho một mình Phong vương gia người được. Hôm nay phải thương lượng cho rõ”

Tiểu Vân Triệt hưng phấn đến mức không thể ngồi yên trên ngựa, có náo nhiệt để hóng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK