Mục lục
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại sư, về vụ thuốc viên làm từ m.á.u người, phía chúng tôi vẫn chưa điều tra ra manh mối gì.” Lý Quốc Diên khẽ thở dài, giọng nói mang theo vẻ bất lực.

Thích Tuyền gật đầu, sắc mặt bình tĩnh như nước: “Thế lực huyền môn ở Long Kinh phức tạp, tà tu chắc chắn sẽ tránh mặt. Chi bằng chuyển hướng, thử tìm hiểu ở những vùng hẻo lánh hơn như Long Giang, Long Đàm, hoặc Long Khê...”

“Đại sư nói rất đúng, tôi cũng đang có ý định như vậy.”

Bên trong chiếc xe thuộc về nhà họ Phó, không khí dường như ngưng đọng.

Phó Loan Phi ngồi phía sau, cố kiềm chế sự kích động đang dâng trào trong lồng ngực, nhỏ giọng hỏi: “Ba, cô ấy... có phải là cấp 8 không ạ?”

Chưa đợi Phó Cửu Trọng trả lời, cô đã tiếp lời, giọng run lên vì phấn khích: “Có thể dễ dàng áp chế một Thiên sư cấp 7 tự bạo... vậy chắc chắn phải mạnh hơn cấp 8 rồi!”

Phó Cửu Trọng gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị: “Ừ. Đúng là như vậy.”

Mặc dù lúc ấy ông không trực tiếp cảm nhận được áp lực uy h.i.ế.p từ người phụ nữ kia, nhưng linh lực d.a.o động trong không khí thì rõ ràng đến mức khiến ông nhớ lại ký ức xưa — cảm giác mạnh mẽ ấy, ông chỉ từng trải qua khi đối mặt với vị trưởng lão cấp 8 trong gia tộc.

Không, nghĩ kỹ lại, vị trưởng lão ấy còn kém xa cô gái kia.

Nếu không, ông cũng không thể giải thích nổi vì sao đám người Doãn Dật lại đổi thái độ nhanh đến vậy. Nếu chỉ là cấp 8, thì dù có mạnh cũng chưa đủ để khiến các thế gia và môn phái phải dè chừng. Nhưng nếu là một “siêu cấp 8” — thậm chí chạm ngưỡng cấp 9, thì lại là chuyện khác.

Một Thiên sư cấp 9 mới hai mươi hai tuổi... điều đó có thật sự tồn tại sao?

Không ai dám đoán, cũng không ai dám hỏi. Bởi vì nếu điều đó là thật, thì toàn bộ thế giới quan mà họ đang bám víu sẽ sụp đổ.

Phó Loan Phi không nghĩ được nhiều như vậy. Cô vui mừng đến mức chẳng giấu được cảm xúc, quay sang nói nhanh: “Cô ấy là một Thiên sư chính trực nhưng không hề cứng nhắc. Ba, ba nói xem, nếu chúng ta nhờ cô ấy giúp đỡ, liệu cô ấy có chịu không?”

“Không chắc.” Phó Cửu Trọng hơi lắc đầu, giọng nói nặng nề.

Tuy chỉ có một lần tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng ông đã nhìn ra: người phụ nữ kia là một người có nguyên tắc, và không dễ để lay chuyển. Dù họ có đưa ra lời mời, thì chuyện cô ấy đồng ý hay không... vẫn còn là một dấu hỏi lớn.

Nghe đến đó, sự phấn khởi của Phó Loan Phi cũng dần hạ nhiệt. Cô ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa kính, nhẹ giọng cười: “Chúng ta đã chờ đợi nhiều năm như vậy... lần này có thể là hy vọng duy nhất. Không thử một lần, thật sự không cam lòng.”

Phó Cửu Trọng nhắm mắt lại.

Phó Loan Phi bỗng nhiên nhớ ra điều gì, liền nói: “Không phải cô ấy có nuôi quỷ phó sao? Như vậy chứng tỏ cô ấy không quá cứng nhắc trong quy củ, biết đâu chừng... biết đâu chừng sẽ đồng ý...”

Phó Cửu Trọng chỉ lạnh nhạt đáp: “Nghĩ lại đã.”

Xe dừng lại. Hai cha con không nói gì thêm, đồng thời rẽ vào một tiểu viện nằm sâu trong khu đất của nhà họ Phó.

Tiểu viện được bố trí bằng một trận pháp cấp cao, ngăn người ngoài hoặc đệ tử trong nhà tùy tiện tiến vào. Nếu nhìn từ bên ngoài, nơi này chẳng khác gì một căn viện hoang phế, thậm chí có phần đổ nát. Nhưng chỉ cần bước vào bên trong trận pháp, cảnh tượng lại hoàn toàn thay đổi: kiến trúc tinh xảo, khí tức linh lực dồi dào, như một thế giới khác biệt hoàn toàn.

Giữa sân có một chiếc ghế xích đu nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Trên ghế, một người phụ nữ đang nằm yên, đôi mắt nhắm hờ, mái tóc đen mượt buông thẳng xuống như suối, dưới ánh nắng lấp lánh như tơ lụa.

Bà đắp một tấm chăn mỏng, hai bàn tay đặt ngay ngắn trên bụng, trắng đến gần như phát sáng nhưng lại gầy guộc đến đáng thương, giống như cành cây khô thiếu nước.

 

 

Phó Loan Phi nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh ghế, nở một nụ cười dịu dàng: “Cô.”

Người phụ nữ từ từ mở mắt. Trong ánh mắt mơ màng ấy không có lấy một tia sáng, trống rỗng như một trang giấy trắng vừa bị tẩy sạch màu sắc. Nhưng giữa hai hàng chân mày vẫn còn phảng phất chút phong thái xưa cũ — tàn ảnh của một thời rực rỡ.

Tại biệt thự nhà họ Tô, Thích Tuyền vừa nhận được bốn vé vào cửa do Lý Quốc Diên nhờ người gửi đến. Vừa đúng số lượng để cô chia cho Tô Noãn Noãn và Thẩm Huy. Rất chu đáo.

“Chị Tuyền! Em yêu chị c.h.ế.t mất!” Tô Noãn Noãn vui mừng reo lên, vừa nói vừa lao tới như muốn ôm chầm lấy Thích Tuyền.

Nhưng cô đã nhanh chóng đưa một ngón tay chặn ngay giữa trán cô bé.

Tô Noãn Noãn khựng lại, giả vờ ấm ức: “Chị Tuyền, chị không thương em nữa à?”

Thích Tuyền thu tay về, lạnh nhạt nói: “Tôi lên lầu đây.”

Cô vẫn chưa quen với kiểu thân mật quá đà như thế.

Tô Noãn Noãn chớp mắt nhìn theo bóng lưng vội vã của Thích Tuyền. Một lát sau, cô bật cười, tiếng cười nhỏ nhẹ nhưng đầy thích thú.

Mộng Vân Thường

Tại nhà họ Nghiêm.

Sau một trận chiến dữ dội, khí tức của Nghiêm Hòe dường như có chút d.a.o động, như đang lơ lửng giữa ranh giới trước khi đột phá.

Anh ngồi thẳng lưng đối diện với Nghiêm Phụng Quân, gương mặt vẫn lạnh như thường, nhưng trong đáy mắt đã lộ ra một tia phấn khích khó giấu.

Nghiêm Phụng Quân im lặng nhìn anh một hồi, rồi mới chậm rãi hỏi: “A Hòe, nếu ba muốn con vào Cục Điều tra, con có chịu không?”

“Không.” Nghiêm Hòe trả lời không chút do dự.

Nghiêm Phụng Quân hơi sững người, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, hỏi tiếp: “Tại sao?”

“Ba từng nói, con là người thừa kế của nhà họ Nghiêm. Con không cần nghĩ đến những việc khác, chỉ cần tập trung tu luyện, để gia tộc tiếp tục truyền thừa là đủ.” Giọng Nghiêm Hòe dứt khoát, không chút lay động.

Nghiêm Phụng Quân im lặng.

Ông nhìn chằm chằm vào người con trai trước mặt — ánh mắt đầy nghi ngờ.

Đứa nhỏ này, rốt cuộc là thật sự không hiểu... hay đang giả vờ không hiểu?

Hay có lẽ... từ đầu đến cuối, bọn họ đều đã nhìn lầm rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK