Thẩm Huy trước nay luôn lái xe rất cẩn thận. Cậu chưa từng khởi động gấp, càng không có chuyện thắng xe đột ngột. Vậy mà lần này lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Một cô gái trẻ, để chứng minh tình cảm của mình, đã liều mạng lao thẳng ra trước đầu xe Thẩm Huy, giữa đoạn đường vừa mới thông thoáng.
Dù lỗi rõ ràng không nằm ở cậu, nhưng Thẩm Huy vẫn phải chấp hành quy trình theo luật giao thông, đợi cảnh sát tới xử lý.
Chiếc xe dừng lại đúng lúc, không hề đụng vào người cô ta. Thế mà cô gái kia lại lăn ra đất, khóc lớn như bị thương thật, gào lên đầy bi thương:
"Anh thấy không? Anh thấy không! Em thật sự yêu anh mà!"
Thẩm Huy đứng lặng trong vài giây. Cậu không hiểu. Nếu cô ấy thực sự muốn chết, tại sao lại chọn lúc xe vừa mới lăn bánh? Muốn chết, chẳng phải nên chọn thời điểm khó tránh nhất sao?
Cậu rốt cuộc đã làm gì sai?
Đám đông bắt đầu tụ lại xem. Thẩm Huy bất đắc dĩ mở cửa xe bước xuống.
Chàng trai bị cô gái bám theo đứng cách đó không xa, mặt mũi lạnh tanh, giọng điệu đầy giễu cợt:
"Chỉ vậy thôi á? Xe mới vừa khởi động mà! Có gan thì đừng đứng trên vạch kẻ đường, bước thẳng ra giữa lòng đường thử xem!"
Lời nói lạnh lùng như đổ thêm dầu vào lửa. Cô gái bị kích động mạnh, vùng dậy định lao thẳng ra giữa làn xe đang chạy.
Mộng Vân Thường
Thẩm Huy phản xạ cực nhanh, túm lấy cánh tay cô, quát lớn:
"Cô điên rồi à! Muốn c.h.ế.t thật sao?"
"Anh ấy không tin tôi yêu anh ấy… Tôi sống làm gì nữa?!" – cô ta gào lên như hóa điên.
Người đi đường bắt đầu chen vào can ngăn:
"Cô gái, đừng nghĩ quẩn nữa. Trên đời này còn nhiều người tốt hơn, cô cũng đâu đến nỗi tệ."
"Phải đó, xinh đẹp như cô, nhất định sẽ gặp được người xứng đáng hơn."
"Đừng vì một kẻ không yêu mình mà vứt bỏ cả sinh mạng. Mạng chỉ có một thôi!"
"Cậu trai kia, cậu cũng đừng nói mấy lời độc miệng như vậy nữa, mau khuyên cô ấy đi."
Chàng trai kia nghe thấy thế thì mặt hơi biến sắc, nhưng trong ánh mắt lại lướt qua một tia lạnh lẽo. Anh ta cười khẩy, giọng đầy châm chọc:
"Cô ta muốn c.h.ế.t thì liên quan gì tới tôi?"
Không khí lập tức trở nên nặng nề.
Lời nói tàn nhẫn đó như giáng một đòn chí mạng vào cô gái. Cô ta bắt đầu giằng co dữ dội, gào thét:
"Buông tôi ra! Tôi muốn chết!"
Thẩm Huy nhíu mày, kiên quyết giữ chặt cô ta. Cậu không có thời gian cho mấy trò ồn ào kiểu này – cậu còn phải đưa Thích Tuyền tới Cục Điều tra.
May mắn thay, cảnh sát giao thông đến kịp thời. Sau khi kiểm tra camera và lấy lời khai từ vài người dân làm chứng, họ lập tức khống chế cô gái và để Thẩm Huy tiếp tục rời đi.
Xe vừa khởi động lại, Thẩm Huy thở phào nhẹ nhõm, cho xe lách qua đám đông.
Thích Tuyền ngồi phía sau, qua ô cửa sổ, ánh mắt lạnh băng dừng lại nơi chàng trai kia. Anh ta đứng đó, cúi đầu nghịch điện thoại. Trong mắt người khác, trông anh ta bình thản. Nhưng từ góc nhìn của Thích Tuyền, cô lại thấy rõ – môi anh ta đang cong lên, lộ ra nụ cười đắc ý khó tả.
Tệ hơn nữa, điện thoại anh ta mơ hồ tỏa ra quỷ khí.
Không chút do dự, Thích Tuyền vẽ một lá Bùa Lưu Ảnh trong không trung. Lá bùa trong suốt nhanh chóng bay đến đầu chàng trai, chớp lấy hình ảnh màn hình điện thoại từ góc tốt nhất.
Với tu vi hiện tại của cô, vẽ bùa như thế này gần như không thể bị phát hiện, dù là người hay quỷ.
Chàng trai không hề hay biết. Con quỷ trong điện thoại cũng hoàn toàn mù mịt.
Khi anh ta tắt điện thoại, lá bùa lặng lẽ quay lại trong tay Thích Tuyền.
Thẩm Huy liếc gương chiếu hậu, hỏi nhanh:
"Tiền bối, có vấn đề gì sao?"
"Ừ. Về Cục rồi xem tiếp."
Tại Cục Điều tra, Đường Miên đợi thêm mười phút thì cuối cùng xe của Thích Tuyền cũng đến.
Vừa thấy Thẩm Huy bước xuống, cô thở dài:
"Lần sau để tôi lái nhé. Cậu đừng tranh vô lăng nữa."
Cả ba nhanh chóng vào trong.
Ở phòng huấn luyện, các điều tra viên trẻ gần như dán mắt lên cửa kính.
"Đến rồi kìa!"
"Tiền bối tới rồi!"
"Chỉ cần đứng thôi đã toát ra khí chất cao thủ rồi."
"Khí chất bá đạo đó, ngầu quá!"
Trước những ánh mắt nóng bỏng đó, Thích Tuyền điềm nhiên như không, mở túi, thả lệ quỷ ra, lạnh nhạt ra lệnh:
"Vào huấn luyện, nghiêm túc vào."
Lệ quỷ: …
Tôi sống thế này là để làm gì?
Những điều tra viên ở đây mạnh nhất cũng chỉ đạt cấp 3 bậc 3. Cô lập tức điều chỉnh sức mạnh lệ quỷ lên cấp 4 bậc 1, rồi quay người rời khỏi phòng huấn luyện.
"Tiền bối đi rồi?"
"Người ta bận, làm gì có thời gian xem mình huấn luyện."
"Tôi còn muốn để lại ấn tượng nữa cơ..."
"Bỏ đi, cậu chưa đủ trình đâu."
Thích Tuyền vào thẳng phòng họp. Không lâu sau, Mạnh Vân Tranh vội vã chạy vào, hơi thở gấp gáp:
"Xin lỗi, tôi vừa mới giải quyết xong một việc. Tiền bối đợi lâu chưa?"
Cô không đáp, chỉ kích hoạt lá Bùa Lưu Ảnh.
Một màn hình ánh sáng mờ hiện ra giữa không trung, phát lại toàn bộ hình ảnh trên điện thoại chàng trai khi nãy. Nội dung là một đoạn trò chuyện trong nhóm chat, dòng tên hiển thị rõ ràng – Nam Vương Siren.
Thẩm Huy trợn mắt:
"Nam Vương Siren?!"
Trước đây từng xuất hiện một Nữ Vương Siren, người đã khiến không ít nạn nhân sa vào lưới tình c.h.ế.t chóc. Giờ lại có thêm một "Nam Vương" xuất hiện? Ai mà tin được hai người này không liên quan?
Nhìn lại dáng vẻ điên loạn của cô gái ban nãy, rõ ràng không khác gì những người đàn ông từng bị Thiệu Tinh mê hoặc.
Nhưng lại có một điểm khác biệt rất lớn – Thiệu Tinh không biết rằng sức quyến rũ của mình có thể hại người. Còn chàng trai kia thì ngược lại, hắn cố ý dẫn dắt đối phương đi đến bờ vực tự sát.
Hệ thống vang lên:
[Hóa ra không chỉ có Nữ Vương Siren.]