Mục lục
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô đưa cả nhóm bốn người lên tầng hai. Trong phòng nghỉ, trà nước đã được chuẩn bị chu đáo, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa trong không khí.

Ngay khi vừa vào phòng, Phó Loan Phi kéo Tô Noãn Noãn lại, nói khẽ:

"Noãn Noãn, tớ có mấy món trang sức đang phân vân không biết chọn cái nào. Cậu giúp tớ được không?"

"Được chứ!" – Tô Noãn Noãn cười tươi, vui vẻ đi theo cô ấy.

Thẩm Huy liếc nhìn Thích Tuyền, sau đó nói:

"Tiền bối, tôi ra ngoài xem tình hình một chút."

Rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Căn phòng nhanh chóng chỉ còn lại hai người: Thích Tuyền và Linh Sinh.

Thích Tuyền tựa người vào ghế sofa, ánh mắt bình thản nhìn sang bên cạnh:

"Anh thấy sao?"

Linh Sinh ngẩn người một lúc, rồi cúi đầu, gõ một dòng chữ hiện trên màn hình điện thoại:

"[Quần áo mặc khó chịu.]"

Thích Tuyền khẽ nhướng mày. Gần mười năm nay anh không hề mặc đồ bình thường, từ sau khi đến biệt thự Lâm Hồ cũng chỉ toàn mặc quần áo rộng rãi thoải mái, đột nhiên bị bó vào một bộ vest bó sát, không quen cũng là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên cô không hỏi gì thêm, chỉ khẽ cười:

"Sau này không cần mặc nữa."

Linh Sinh hơi sững lại, rồi khóe môi cong lên, gật đầu một cách nghiêm túc.

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi." – Thích Tuyền nói.

Một người đàn ông đẩy cửa bước vào, khí thế trầm ổn, từng bước tiến sâu vào trong phòng.

"Thích tiền bối, vừa nãy tôi có chút việc riêng nên không thể trực tiếp ra đón, thất lễ rồi."

Thích Tuyền không vòng vo, ánh mắt điềm tĩnh:

"Phó tiên sinh có chuyện gì cứ nói thẳng."

Phó Cửu Trọng ngồi xuống ghế đối diện. Tay ông ta nhẹ nhàng ấn một cái nút trên tay vịn, một luồng sáng trận pháp lập tức lóe lên rồi biến mất. Là một loại trận pháp cách ly – dùng để chặn hoàn toàn mọi loại dò xét từ bên ngoài, bao gồm cả thần thức.

Sắc mặt Thích Tuyền không thay đổi dù chỉ một chút, vẫn giữ nguyên vẻ trầm tĩnh.

Phó Cửu Trọng thu hết phản ứng vào mắt, ánh nhìn hiện rõ vẻ tán thưởng. Giọng ông ta trầm thấp, thành khẩn:

"Hôm nay mời tiền bối đến đây, là vì có việc muốn nhờ."

"Nếu tôi không đến thì sao?" – Thích Tuyền hỏi thẳng.

"Tôi đã nghĩ đến khả năng đó." – Ông ta đáp, rồi cười nhẹ – "Nhưng việc tiền bối thật sự đến khiến tôi rất bất ngờ."

Dù không có mối liên hệ gì, một người ở đẳng cấp như Thích Tuyền lại xuất hiện trong tiệc sinh nhật của con gái ông, chẳng khác nào thiên lôi giáng giữa trời quang. Ông biết rõ, cô không đơn giản đến vì một lời mời thông thường.

Thích Tuyền không giấu giếm:

"Tôi và Phó tiểu thư có nhân quả."

Nghe vậy, Phó Cửu Trọng hơi gật đầu, liền hiểu ngay cô đang nói đến lời nhắc nhở trước đó trên mạng xã hội. Lúc đó, khi người trong giới còn đang nghi ngờ thân phận và thực lực của Thích Tuyền, Phó Loan Phi lại lặng lẽ gửi đi một tin nhắn ẩn ý, giúp cô tránh khỏi nguy hiểm.

Vẻ mặt Phó Cửu Trọng càng thêm chân thành:

 

 

"Chỉ là một lời nhắc nhở thôi, không đáng để tiền bối để tâm đến vậy."

Nhưng Thích Tuyền biết ông ta không hề khách sáo, mà thật sự nói ra điều đó từ trong lòng. Khi ấy, đa số người trong huyền môn đều cho rằng cô chỉ là một Thiên sư cấp 7, mà loại người ở cấp bậc này, trong mắt các thế gia lớn cũng chẳng phải thứ gì hiếm lạ.

Dù cấp 7 rất mạnh, nhưng trong các tông môn và gia tộc, chưởng môn và gia chủ cấp 7 là chuyện bình thường. Cấp 8 cũng không thiếu, thậm chí còn có cả những người đã bước một chân vào cấp 9.

Họ không cần nịnh bợ một "người mới" chỉ ở cấp 7. Việc tiếp đãi linh đình lúc trước cũng chỉ là diễn trò, một cách để thể hiện cái gọi là "phong thái huyền môn". Nếu không thì Quy Nguyên tông cũng đã chẳng nhanh chóng gửi thiệp mời Hồng Môn Yến chỉ sau một lần từ chối.

Vì vậy, lời nhắc nhở ngày hôm đó của Phó Loan Phi – là thật lòng.

Thích Tuyền ghi nhận điều đó.

Cô nói: "Tấm lòng ngay thẳng đáng quý."

Phó Cửu Trọng thở dài:

"Đáng quý… nhưng không dễ giữ được lâu."

Lời này mang theo nhiều ẩn ý, nhưng Thích Tuyền không đáp lại.

Ông ta đổi đề tài, cất giọng:

"Nghe nói Thích tiền bối nuôi quỷ phó?"

"Có vấn đề gì không?" – Giọng cô lạnh nhạt.

"Chẳng qua chỉ là cảm thấy lạ thôi. Nhiều người trong giới cho rằng nuôi quỷ phó là tà thuật…"

"Nếu không làm chuyện trái đạo, thì sao gọi là tà?"

Nghe cô đáp vậy, Phó Cửu Trọng bật cười, cười xong mới hỏi tiếp:

"Không biết tiền bối có từng nghe nói đến 'Thuật Sưu Hồn' chưa?"

Không những đã nghe, Thích Tuyền còn từng sử dụng.

Phó Cửu Trọng nói tiếp:

"Đó là một loại cấm thuật. Người bị sưu hồn nhẹ thì thần trí hỗn loạn, nặng thì mất mạng, quá trình còn cực kỳ đau đớn… Nghe nói, nếu trong lúc đó mà người bị sưu hồn kịp thời phong bế linh thức, thì có khả năng vẫn giữ được phần hồn nguyên vẹn."

Thích Tuyền im lặng, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Phó Cửu Trọng nhìn cô, không vòng vo nữa:

"Tôi muốn nhờ tiền bối giúp chữa trị."

Cô lập tức hiểu rõ: người cần chữa chính là một nạn nhân của Sưu Hồn thuật, bị thương tổn đến linh hồn. Trong huyền môn quả thực có cách chữa trị, nhưng yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt.

Ba điều kiện:

– Ba Thiên sư cấp 8 cùng lúc ra tay.

– Một lượng linh khí cực lớn làm nguồn dẫn.

– Và… linh hồn dẫn đường của người thân có cùng huyết thống.

Điều kiện đầu tiên đủ để loại bỏ phần lớn người trong cuộc.

Tại sao lại là cấm thuật?

Bởi vì loại cấm thuật này, khi thi triển, cực kỳ nguy hiểm.

Nguy hiểm không nằm ở ba vị Thiên sư cấp 8 cùng lúc vận pháp, mà nằm ở người mang huyết thống ruột thịt — người sống, phải hy sinh để cứu người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK