Mục lục
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị đội trưởng tổ giám sát lần này e rằng cả đời cũng không thể bước thêm một bước vào cảnh giới cao hơn, thậm chí theo thời gian, cơ thể anh ta sẽ dần thoái hóa như một người bình thường.

"Tôi phải đi dạy cho bọn khốn đó một bài học!" – từ phòng y tế, tiếng quát đầy phẫn nộ vang lên.

Có người định ngăn lại: "Đừng đi! Làm vậy không đáng đâu!"

"Đội trưởng, bọn họ quá coi thường người khác!"

Đội trưởng nhịn đau, giọng khàn khàn: "Chuyện này đã làm ầm lên rồi, bây giờ mà cậu còn gây chuyện, là xác định bị kỷ luật đấy."

"Nhưng mà—"

"Không nhưng nhị gì hết." Anh ho khan mấy tiếng, trấn an: "Tôi là tổ trưởng, cứ làm theo tôi nói."

Cả phòng y tế lập tức chìm vào im lặng.

Kinh mạch của đội trưởng đã bị tổn thương nghiêm trọng, không thể nào phục hồi như cũ. Bác sĩ ở đây chỉ có thể xử lý phần ngoài, băng bó cho anh, còn bên trong thì vô phương cứu chữa.

Không khí trong phòng nặng nề đến nghẹt thở.

Một người trong nhóm đột nhiên bật khóc: "Tất cả là do tôi! Là tôi quá nóng nảy, không nhịn được mới gây ra chuyện. Rõ ràng trước khi vào trong, đội trưởng đã dặn phải kiềm chế, đừng manh động, vậy mà tôi vẫn không nghe… xin lỗi… tôi xin lỗi mọi người!"

"Không trách cậu đâu, thật ra lúc đó tôi cũng muốn đ.ấ.m chúng nó vài phát." Đội trưởng mỉm cười, giọng nhẹ như gió thoảng: "Tôi chỉ là không thể thăng cấp được nữa, chứ có phải c.h.ế.t đâu. Khóc gì chứ?"

Một giọng khác vang lên, lạnh như băng: "Đội trưởng bị thương thế này, chẳng lẽ chúng ta để bọn chúng yên ổn ngoài vòng pháp luật sao? Gây tổn thương kinh mạch cho người khác, bắt chúng vào tù một thời gian cũng chẳng oan!"

Đội trưởng chỉ thở dài.

Sự việc ầm ĩ đến mức này, giờ phải chờ xem cấp trên xử lý thế nào.

Ngoài hành lang phòng y tế.

Đường Miên cắn răng, kẹo mút trong miệng bị nhai nát. Cô lạnh lùng nói: "Phải bắt chúng chịu trách nhiệm! Nhất định phải ngồi tù!"

Với cô, không đời nào tin được mấy Thiên sư kia là "không cố ý".

Mộng Vân Thường

Làm Thiên sư bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ lại không phân biệt được mức độ ra tay? Muốn tổn thương kinh mạch người khác, phải nhẫn tâm tới mức nào?

Mạnh Vân Tranh tiếc nuối lắc đầu: "Tôi có liên lạc với Thích tiền bối rồi, ngài ấy nói sẽ đến ngay. Không biết có cách nào cứu vãn không…"

"Thật sao?!" Thẩm Huy ngạc nhiên hỏi, "Sao không bảo tôi đi đón ngài ấy?"

Mạnh Vân Tranh ngẩn ra: "..."

Xong rồi. Chuyện rối ren quá, ông thật sự quên mất chuyện đó.

"Đi, mau đi đón—"

Lời còn chưa dứt, cả nhóm đã sững lại.

Ở cuối hành lang, hai bóng người đang bước tới. Dưới ánh đèn trắng, dung mạo của họ nổi bật đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Nước da trong suốt như ngọc, khí chất ngút trời.

"Tiền bối!" – Thẩm Huy thốt lên, ánh mắt lấp lánh.

 

 

Tiếng gọi vang vọng vào tận phòng y tế. Những giám sát viên bên trong lập tức đứng bật dậy.

Người trong ngành ai chẳng biết nhau. Một tiếng gọi như vậy, không cần nhìn cũng biết là ai đến.

Có người thì thào: "Là… là vị đại lão đó sao?"

"Có lẽ là vậy…"

"Tôi hồi hộp quá…"

"Đội trưởng, anh run rồi kìa! Đau lắm à?"

Đội trưởng nghẹn lời: "...Không phải đau… là kích động!"

Đúng là ngài ấy… thật sự được gặp rồi!

Bên ngoài, Thích Tuyền và Linh Sinh đang tiến đến gần.

"Tiền bối, sao ngài đến nhanh vậy?" – Mạnh Vân Tranh vẫn còn chưa tin nổi.

"Tôi dùng bùa Truyền Tống." – Thích Tuyền đáp gọn.

"Xin lỗi, tôi đã sơ sót không bảo Thẩm Huy đi đón ngài."

"Bùa Truyền Tống nhanh hơn." Cô nói, "Quan trọng nhất vẫn là cứu người."

Làm giám sát viên ở Hiệp hội Thiên sư chưa bao giờ là dễ dàng. Những người được chọn đều là tinh anh, có ý chí sắt đá và lương tâm sáng suốt.

Tổn thương kinh mạch không chỉ khiến tu vi chững lại mà còn là một nỗi đau đớn khủng khiếp. Thích Tuyền không muốn nhìn thấy thêm một người tài năng nào phải chịu kết cục đáng tiếc như vậy nữa.

Ánh mắt Mạnh Vân Tranh sáng rực lên: "Tiền bối, ngài có cách sao?"

"Chưa dám chắc. Phải xem tình hình trước." – Cô đáp.

"Tốt quá! Người đó đang ở bên trong, mời ngài!"

Đường Miên nhanh chân bước đến, mở cửa phòng y tế.

Cửa vừa mở ra, bên trong là hàng giám sát viên đứng ngay ngắn, ánh mắt đồng loạt hướng về phía sau lưng Đường Miên – nơi có Thích Tuyền.

Là thật! Là tiền bối thật rồi!

Đội trưởng ngồi trên giường bệnh, mặt đỏ bừng, bộ dạng thật thảm thương.

Thích Tuyền chỉ liếc qua một vòng, giọng điệu điềm tĩnh nhưng đầy uy nghi: "Đội trưởng ở lại. Những người khác ra ngoài hết."

Kiếp trước, cô đã quá quen với việc đưa ra mệnh lệnh. Một khi cất tiếng, giọng nói liền mang theo khí thế của người đứng đầu.

Các giám sát viên giật mình nhưng nhanh chóng phản ứng, làm theo mệnh lệnh không một lời than vãn.

Ngoài cô ra, trong phòng chỉ còn một bác sĩ đang ngồi trước bàn.

Thích Tuyền lễ phép nói: "Xin lỗi, tôi cần mượn phòng y tế một lát."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK