Mục lục
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông hiểu ngay vấn đề: chương mới nhất của "Nhật Ký Hào Môn" chắc chắn đã động đến lợi ích của tổ chức tà tu đứng sau màn. Chúng không còn ngồi yên được nữa, bây giờ thì đang dốc toàn lực nhắm thẳng vào Thích Tuyền.

Bọn chúng hiểu rõ Cục Điều tra sẽ không dễ bị đánh lén, cũng biết Thích Tuyền không phải người dễ đối phó. Nhưng vẫn liều lĩnh giăng bẫy ở khu vực bỏ hoang, đúng kiểu lặp lại cái cách chúng từng làm với Phó Cửu Ca năm đó. Điều động nhiều Thiên sư cấp cao, thậm chí còn mang theo cả Bạo Huyết Đan để cưỡng ép tăng cấp, rõ ràng là quyết tâm tiêu diệt cô ngay tại chỗ. Song song đó còn sắp đặt người tấn công biệt thự Lâm Hồ nhằm đánh vào tâm lý cô — đúng là âm độc hết mức.

Thế mà cuối cùng vẫn thất bại.

Phải nói thật, khi nhận được báo cáo từ Địch Mông, chính Lý Quốc Diên cũng tưởng mình nghe nhầm. Ba tên Thiên sư cấp 7, một tên cấp 8. Đã thế tên cấp 8 còn dùng Bạo Huyết Đan, tạm thời lên được cấp 9. Kết quả thì sao?

Một kiếm của Thích Tuyền, g.i.ế.c sạch. Không để lại nổi một mẩu xương.

Ông không thể nào tưởng tượng nổi, tu vi của cô gái đó rốt cuộc đã mạnh đến mức nào. Loại cao thủ như vậy, may mắn thay lại là người của Cục Điều tra. Bằng không, hậu quả thật sự khó lường.

Lúc này, trên diễn đàn tán tu của thành phố Long Hồ, dân mạng đang bàn tán sôi nổi:

"[Mọi người có thấy bóng kiếm khổng lồ trên trời lúc nãy không?!]"

"[Tôi đang tưới cây ngoài ban công, giật mình đánh rơi luôn bình nước!]"

"[Tôi đang lái xe mà hoảng quá vượt cả đèn đỏ...]"

"[Rốt cuộc là gì thế? Có ai giải thích nổi không?]"

"[Có ai từng nghe đến ‘Linh lực ngưng thực thể’ chưa?]"

"[Là loại pháp thuật dùng linh lực để ngưng tụ thành vật chất thật sao? Nghe nói chỉ Thiên sư từ cấp 7 trở lên mới thi triển được!]"

"[Vậy tức là, vừa rồi có Thiên sư cấp 7 đi ngang qua, để lại một thanh kiếm trên trời?]"

"[Nghe nói ở khu cấm địa xảy ra giao tranh, ba cấp 7, một cấp 8 bị g.i.ế.c sạch. Còn không rõ người ra tay là ai, nhưng chỉ dùng một chiêu!]"

"[Viết tiểu thuyết hả bạn? Nói nghe cứ như truyền kỳ vậy.]"

"[Cấp 7 giờ nhiều như rau chợ à? Một chiêu diệt gọn cả bọn, thế không phải người nữa rồi... là thần!]"

"[Cấp 9 đấy, anh bạn biết không? Còn mạnh hơn cả cấp 8 nữa.]"

"[Tui còn chưa lên nổi cấp 4... nghe thấy cấp 9 mà muốn bật khóc.]"

"[Nhớ tiệc Hồng Môn Yến không? Vị đại lão một tay cứu hết Thiên sư ấy? Chính là cô ta!]"

"[Không phải nói cô ấy chỉ là siêu cấp 7 sao? Cùng lắm là cấp 8!]"

"[Nghe thì nói vậy thôi, chứ không ai biết cô ấy thật ra là cấp bao nhiêu...]"

"[Cái quan trọng là, cô ấy mới 22 tuổi.]"

 

 

"[Có người như thế, Cục Điều tra chẳng phải bách chiến bách thắng rồi sao?]"

"[Mấy cục điều tra ở khắp nơi đang tuyển dụng đấy, ai lập nhóm đi ứng tuyển chung nào?]"

"[Đi chứ! Chỉ cần gặp được đại lão một lần ngoài đời, có c.h.ế.t cũng đáng!]"

Bóng kiếm khổng lồ đã trở thành đề tài được bàn tán khắp nơi. Dù người thường không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng những người có linh căn hoặc pháp nhãn thì không thiếu.

Có một Thiên sư tình cờ ở gần khu vực đó, nhanh tay dùng Bùa Lưu Ảnh ghi lại toàn bộ cảnh tượng kiếm ảnh chọc trời. Cảm thấy đây là cơ hội làm ăn, hắn lập tức mua một đống Bùa Lưu Ảnh đắt tiền, sao chép hình ảnh ra hàng loạt phiên bản rồi đem rao bán trên mạng.

Một lá Bùa Lưu Ảnh mang hình ảnh của thanh trường kiếm kia được đội giá lên gấp ba lần bình thường, vẫn cháy hàng.

Môn phái, gia tộc, Hiệp hội Thiên sư, tán tu khắp nơi không ở Long Hồ đều tỏ rõ sự quan tâm. Ngay cả các thế lực đầu sỏ ở Long Kinh cũng muốn mua về nghiên cứu — ai cũng muốn biết rốt cuộc người ra tay là ai.

Tên Thiên sư kia thì vừa kiếm được một mớ tiền, vừa giữ lại bản gốc làm bảo vật gia truyền. Sau này, chỉ cần giơ lá bùa ra là đủ khiến đám hậu bối sùng bái đến quỳ lạy.

Lúc này, tại nhà họ Phó.

Phó Cửu Ca vừa mới tỉnh lại. Cơ thể còn yếu, sắc mặt nhợt nhạt. Nhưng bà không cần ai đỡ, ánh mắt mở ra đầy tỉnh táo.

Mộng Vân Thường

Dưới ánh nắng nhàn nhạt hắt qua cửa sổ, Phó Cửu Ca tựa vào đầu giường, lặng lẽ nghe Phó Loan Phi kể lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian bà hôn mê. Từng câu từng chữ trong câu chuyện đều xoay quanh một cái tên—Thích Tuyền.

Phó Cửu Ca mỉm cười, ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm. Đợi Loan Phi kể xong, bà mới nhẹ giọng hỏi:

"Cô cũng muốn xem ((Nhật Ký Hào Môn)) có được không?"

"Dĩ nhiên là muốn rồi!" Phó Loan Phi cười rạng rỡ: "Nhưng mà cô vừa tỉnh dậy chưa được bao lâu, sức khỏe vẫn chưa hồi phục hẳn, hay để con đọc cho cô nghe nhé?"

"Ừ, được đấy."

Phó Loan Phi vừa mở điện thoại, định bấm vào ứng dụng đọc truyện thì màn hình chợt lóe lên một loạt thông báo. Nhóm chat của gia tộc đột nhiên trở nên sôi nổi bất thường, tin nhắn nhảy liên tục như vỡ chợ.

[Mọi người nghe chuyện ở thành phố Long Hồ chưa?!]

Cái tên ấy khiến cô lập tức chú ý—Long Hồ, nơi năm xưa cô của cô từng gặp đại nạn.

[Tôi biết, tôi biết! Aaaaa, tiếc là tôi không có mặt ở đó! Nghe đạo hữu bên Long Hồ kể lại mà tôi thấy rợn cả da gà!]

[Đừng chỉ la hét, rốt cuộc là có chuyện gì?!]

[Tôi đang làm nhiệm vụ ở Long Hồ, ngẩng đầu nhìn thấy thì suýt rơi cả bùa! Trên trời đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm khổng lồ, dài đến mức như c.h.é.m ngang cả bầu trời! Kiếm quang hạ xuống rồi dần tan biến!]

[Thật sự quá ngầu!!!]

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK