Đối với người khác Tư Văn còn có thể có băn khoăn, nhưng đối với Vân thì không. Vân vốn không nói nhiều như Sitter, việc Tư Văn nói với cậu, cậu chưa bao giờ nói với người khác, cậu không phải loại người thích nói huyên thuyên. Hơn nữa Tư Văn và cậu có quan hệ thân thiết như vậy, Vân là người coi trọng người thân, tuyệt đối không làm việc thương tổn đến người thân nên Tư Văn hỏi khéo léo một chút liền từ miệng Vân biết được lời giải thích về quan hệ giữa hai bộ tộc.
Thực ra Vân cũng không biết rõ ràng, cụ thể vì sao quan hệ giữa tộc Dực Lang và tộc Dực Hổ lại quỷ dị như vậy, mọi người từ nhỏ đều thấy nhưng không thể trách, sau này cũng có mấy người tò mò tìm tòi nghiên cứu, loáng thoáng biết đại khái. Tộc trưởng không biết đời thứ bao nhiêu của tộc Dực Hổ thích một giống cái của tộc Dực Lang, lúc đó quan hệ giữa hai tộc vẫn rất tốt nên tộc trưởng tộc Dực Hổ theo đuổi giống cái này rất mãnh liệt.
Ba theo bốn đuổi, giống cái không đuổi vào tay, tộc trưởng lại thành bạn tốt của thiếu tộc trưởng thời ấy. Vị thiếu tộc trưởng này cũng thường xuyên bày mưu tính kế cho bạn tốt. Cũng không biết trung gian phát sinh chuyện gì, một ngày tộc trưởng trở về liền không còn đề cập đến việc theo đuổi giống cái nữa. Mà từ đó về sau, tộc trưởng và thiếu tộc trưởng tộc Dực Lang cũng đoạn tuyệt quan hệ. Vị thiếu tộc trưởng kia đến tìm vài lần, tộc trưởng cũng gặp nhưng quan hệ vẫn không nối lại.
Vốn người của hai tộc cũng không có cảm giác gì, vị giống cái kia thì nhất kiến chung tình với một thú nhân tộc Sư Tử trong một lần trao đổi, nhanh chóng kết thành bạn đời. Nhưng một ngày, trong hai tộc bỗng nhiên có lời đồn nói tộc trưởng tộc Dực Hổ sở dĩ không theo đuổi được vị giống cái kia là vì tộc trưởng tộc Dực Lang giở trò. Tuy hai tộc đều không tin, nhưng một ngày, khi tộc trưởng đến tộc Dực Lang bàn công việc lại bị thương, hôn mê được người khiêng từ tộc Dực Lang về thì cục diện không ai tin lời đồn lại trở thành đại bộ phận người tin.
Là một tồn tại tựa như tín ngưỡng trong lòng tộc nhân, tộc trưởng bị thương là một chuyện cực kì nghiêm trọng, vậy nên người tộc Dực Hổ cực kì phẫn nộ. Người tộc Dực Hổ nói, tộc trưởng khỏe mạnh đến tộc các ngươi làm khách lại bị thương nặng trở về, tộc Dực Lang các ngươi phải có lời giải thích. Vậy nhưng tộc trưởng Dực Lang tộc và thiếu tộc trưởng lại nhất trí trầm mặc, không nói gì về việc này. Ngược lại là tộc trưởng tộc Dực Hổ nói rõ việc này không liên quan gì đến tộc Dực Lang.
Cho dù tộc trưởng nói như vậy, người tộc Dực Hổ vẫn không tin, mà người tộc Dực Lang lại cho rằng đây là nói xấu thiếu tộc trưởng nhà mình, quan hệ giữa hai tộc liền trở nên vi diệu, tuy không phát sinh tranh đấu nhưng lại càng ngày càng quỷ dị. Mặc dù tộc trưởng tộc Dực Hổ và thiếu tộc trưởng tộc Dực Lang nhiều lần nói chuyện với tộc nhân của mình, nhưng quan hệ giữa hai tộc vẫn rất quỷ dị, dần dần thành cục diện hiện tại.
Nguyên nhân như vậy khiến Tư Văn dở khóc dở cười. Có thể vì mình đã cong nên Tư Văn cảm thấy giữa vị tộc trưởng tộc Dực Hổ và thiếu tộc trưởng tộc Dực Lang kia không chừng có chuyện gì gì đó phát sinh. Dựa theo tiêu chuẩn làm gay là hai bên yêu nhau đều là đàn ông thì ở thú thế, gay chân chính là hai giống đực yêu nhau, hoặc hai giống cái yêu nhau.
Nghĩ như thế, Tư Văn lại cảm thấy mình còn chưa cong, tuân theo tuần hoàn của thế giới này không phải là sinh hoạt cơ bản nhất sao? Vậy nên anh bỗng có chút mê mang, nhưng chỉ trong nháy mắt, bởi vì anh biết rõ, nếu ở Trái Đất, anh sẽ không có dục vọng với đàn ông, dù là loại hình nào. Vậy nên anh vẫn là cong, aiz, cũng sắp kết thành bạn đời với Vân rồi, tự hỏi loại chuyện vô nghĩa này làm gì, đúng là suy nghĩ không đâu.
Nhưng Tư Văn không ngờ là, Vân nói xong chuyện này cư nhiên lại ấp a ấp úng hỏi: “Anh nói xem, có phải tộc trưởng và thiếu tộc trưởng tộc Dực Lang có gì đó không nhỉ?”
“Sao em lại hỏi thế?”
Tuy mặt anh rất bình tĩnh, nhưng Vân nghe ra sự nghi hoặc của anh, hơi ngượng ngùng cười, nhỏ giọng nói: “Sitter nói, cậu ý nói giữa hai người này chắc là có cái gì, nói không chừng vị thiếu tộc trưởng kia thích tộc trưởng, đáng tiếc là tộc trưởng không thích hắn. Trước kia em không nghĩ thế, nhưng nghe Sitter nói nhiều, em cũng nghĩ không chừng đúng thế thật.”
Tư Văn không nhịn được nở nụ cười, xoa xoa đầu Vân. Chất tóc Vân rất tốt, vừa mềm vừa mượt, anh xoa có chút nghiện. Nhìn mái tóc vốn mượt mà của Vân trở thành hơi rối, Tư Văn lại vuốt mượt, nói: “Em cũng nói là do Sitter nói nhiều mà. Đã qua bao nhiêu năm, ai biết được. Sitter cũng là tự nghĩ thế thôi, biết đâu lại là do nguyên nhân khác?”
Vân kéo chặt da thú trên người mình, cau mày nói: “Cũng phải ha. Nhưng việc này cũng không phải không có khả năng. Trong bộ lạc cũng có giống đực làm bạn đời với giống đực, cùng nhau sinh sống. Có lẽ Sitter đúng, ở phương diện này cậu ấy luôn nói đúng. Trong bộ lạc giống cái nào thích giống đực nào cậu ấy đều biết.”
Không phải cậu ta biết nhiều, theo cá tính của Sitter thì cậu sao có thể nhìn ra, chắc chắn là Og nói. Tình thương của tên mặt liệt kia, không thể không nói, đúng là rất tốt, nếu không, theo tính cách mặt than lạnh lùng kia thì sao có thể có nhân duyên trong bộ lạc tốt như vậy?
Cúi đầu cắn một miếng bên cạnh miệng người yêu bé nhỏ nhà mình, tay dài vươn ra, ôm người vào trong ngực, nói: “Ngoan, ít nghĩ mấy việc linh tinh đó thôi. Ngày mai còn phải làm việc, đi ngủ sớm một chút đi. Ngoan, ngủ ngon.”
Tặng lại thú nhân một nụ hôn, Vân chôn đầu vào cổ Tư Văn, hai người chìm vào giấc ngủ.
Đào hào rất dễ, cắm cọc nhọn bên trong cũng không có gì khó, nên lúc tường thành mới xây được một nửa thì hào đã đào xong. Nhân thủ xây tường liền nhiều hơn, vì thế, đào hào xong, ngày hôm sau cũng hoàn thành tường thành. Tường thành cao lớn vây quanh địa phương tộc Dực Hổ đời đời cư trú, bên ngoài là một cái hào sâu vòng quanh, cùng bảo vệ bộ lạc.
Tộc trưởng cười không khép nổi miệng. Hai thứ này hoàn thành, phòng ngự của bộ lạc lập tức tăng cao, an toàn trong thú triều có cam đoan, còn thể thỉnh thoảng bắt được con mồi, đúng là việc cực vui mừng. Các thú nhân cũng thực cố gắng, mấy ngày nay săn không ít con mồi, giống cái cũng đào được rất nhiều khoai tây và khoai lang. Hầm vì không khó nên chỉ một ngày, thú nhân vây xem Og và Bacon đào hầm vài lần cơ bản đều học xong.
Tuy lần đầu tiên Tư Văn xây kháng vì hở khói nên thất bại nhưng anh cũng nắm được một chút bí quyết, sắp tới sẽ có thể thành công. Mắt thấy thực vật càng ngày càng nhiều, bộ lạc cũng an toàn hơn, còn có cả hầm có thể giữ thức ăn lâu, giữ ấm cũng có khả năng hoàn thành, tộc Dực Hổ càng ngày càng tốt, tộc trưởng cũng càng ngày càng vui vẻ, ngay cả Bart lúc ẩn lúc hiện trước mặt, mưu toan tìm Bối Á cũng không ảnh hưởng tâm tình của ông.
Nói đến Bart, người này đúng là cố chấp. Việc bột trắng đã giải quyết xong trong ngày hôm sau, tộc trưởng còn miễn phí nói cách thực hiện của Tư Văn cho hắn, vì tộc Dực Lang bọn họ chỉ biết rang và làm canh, còn không biết cách nấu. Theo lý mà nói thì xong việc hắn liền phải về, nhưng hắn vẫn ở lại, chưa theo đuổi được Bối Á, hắn sao có thể một mình trở về chứ?
Từ nhỏ a phụ đã dạy hắn, nhất định phải theo đuổi giống cái không bỏ, chơi xấu mặt dày, như vậy mới có thể theo đuổi được. A phụ hắn chính là theo đuổi như thế mới lấy được a ba, bây giờ tình cảm của hai người siêu tốt, cho nên hắn nhất định phải nghiêm khắc làm theo lời a phụ. Ở lại đây, thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu, thường xuyên nói chuyện với cậu, làm việc vì cậu, không sợ cậu không để ý đến hắn. Sự trung thành với bạn đời của tộc Dực Lang bọn hắn là nổi danh toàn thú thế.
Vì hành vi vô lại của Bart, tộc trưởng nghiêm lệnh cấm Bối Á xuất môn. Tuy Bối Á bất mãn cực kì, nhưng cũng không biết làm sao bởi vì cậu đúng là không muốn tiếp xúc với người tóc bạc kia. Tên thích hóng hớt giúp vui Sitter, mỗi ngày xong việc liền kéo Cát và Vân đến nhà tộc trưởng, vì quan hệ giữa Bối Á và hai người đó có chút vi diệu nên mỗi ngày chỉ có Sitter và Bối Á chiến đấu với Bart, mắng hắn đáng ghét như thế nào, cuối cùng phát triển thành toàn bộ tộc Dực Lang đáng ghét như thế nào.
Buôn chuyện có thể nhanh chóng làm quan hệ giữa người với người xích lại. Vân và Cát không phải người hay chuyện, nhưng chỉ cần là người đều không chịu đựng nổi sự dụ hoặc của tám chuyện. Vậy nên lúc đầu chỉ có hai người thì thầm, sau đó thành bốn người nhiệt liệt thảo luận, đề tài cũng không chỉ xoay quanh Bart, mà cơ hồ cái gì cũng có, mấy người thậm chí còn vụng trộm thảo luận “chuyện đó”.
Vì thế, buôn chuyện đã khiến Sitter và Bối Á trong một ngày ngắn ngủi đã thành lập được tình hữu nghị thâm hậu. Hai người kia tuy chưa thành bạn bè với Bối Á, nhưng vẫn có hiểu biết mới về đối phương, quan hệ dịu đi rất nhiều. Bối Á mấy ngày này cũng cảm thấy rất dễ chịu, ngoại trừ tên Bart kia, cậu cảm thấy mọi thứ đều tốt.
Bart không gặp được Bối Á, lại không thể ở tộc Dực Hổ quá lâu, tộc trưởng còn đang ở bộ lạc chờ hắn về hội báo công tác mà, vậy nên ở lại tộc Dực Hổ khoảng ba ngày, Bart không còn lý do đành phải rời đi. Nhưng trước khi đi, người này rõ ràng mà đề nghị tộc trưởng, hào và tường vây rất mới mẻ, hắn muốn biết hai thứ này dùng để làm gì.
Tộc trưởng thực sảng khoái nói cho hắn, tuy quan hệ với tộc Dực Lang rất quỷ dị, nhưng nói cho cùng thì hai tộc cũng không có thâm cừu đại hận gì, vậy nên tộc trưởng vẫn cho rằng tất yếu nên nói cho tộc Dực Lang về những thứ hữu hiệu có thể giảm bớt thương vong cho thú nhân. Vì thế, Bart nghe được tộc trưởng giảng về công năng và phương pháp kiến tạo hai thứ này, vừa vui sướng vừa tiếc nuối bước trên con đường về tộc Dực Lang.
Việc Bart trở về không làm ra biến động gì cho tộc Dực Hổ, trừ Bối Á. Sau khi Bart đi, tộc trưởng liền hủy bỏ lệnh cấm cho cậu. Bây giờ cậu có thể như bình thường mà tự do đi ra ngoài, không bị hạn chế. Tình hữu nghị thành lập nhờ buôn chuyện của cậu với Sitter cũng không biến mất. Bart đi rồi, nhưng tộc Dực Hổ còn nhiều người mà, rất nhiều chuyện có thể tám.
Như thế còn chưa tính, mỗi lần Sitter đến chỗ Bối Á đều lôi cả Vân và Cát theo. Những người vốn không thích nhau mà dần quen biết sẽ rất xấu hổ, bọn họ còn thường xuyên gặp mặt, xấu hổ càng nhiều, ngoại trừ Sitter, tất cả mọi người đều cảm thấy không được tự nhiên.
Hôm nay, Sitter vẫn lôi theo cả Vân và Cát, nhưng không đúng lúc là trên đường, a ba Sitter gọi cậu đi. Cậu vừa đi, Cát và Vân tất nhiên cũng không muốn ở lại, đang muốn về thì không ngờ bị Bối Á gọi lại.
**
Zổ: tôi đang cực kì bực mình. Mới đọc bộ “Hôm nay ta lại cứu vớt thế giới”. Đoạn đầu khá hay, gần như kiểu xxxholic vậy. Mãi đến 1 đoạn làm tôi cực kì tởm. Nó nói các quốc gia đều bẻ cong lịch sử để tôn vinh nước mình, và VN cũng bẻ cong lịch sử, một tội phạm TQ trốn sang VN làm thầy giáo, đọc lịch sử VN hắc TQ không chịu nổi liền về TQ đầu thú vì lí do yêu đất nước, ko chịu nổi lịch sử như thế. Thật tình tôi cảm thấy tởm không chịu nổi, y như việc nghe 1 thằng sát thủ liên hoàn biến thái nói ông bán thịt lợn là ko nên sát sinh vậy.
Danh Sách Chương: