• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So đấu vừa bắt đầu không bao lâu, đại biểu của các bộ lạc có hình thú nhỏ yếu đã bị đánh ra phạm vi sân đấu, dần dần, bên trong chỉ còn vài thú nhân có hình thú to khỏe. Vì đánh một lúc cũng đã mất ít sức, hơn nữa lại không cần đánh chết nên đến giữa trưa đã có kết quả trận đầu, là một thú nhân tộc Dực Sư.

Tư Văn trầm mặc xem toàn bộ trận chiến, nghĩ kết quả này tuyệt không ngoài dự đoán, hình thú khác nhau quyết định quán quân mỗi trận nên người chiến thắng cũng chỉ quanh quẩn trong vài bộ lạc, vậy nên đối thủ ngày mai của anh cũng chỉ có vài bộ lạc mà thôi.

Biết kết quả, Tư Văn nhanh chóng trở về, cũng không khác dự tính của anh, khi về tới nhà, Vân vừa tỉnh không bao lâu, đang nằm trên giường ngốc ngốc nhìn trần nhà. Tư Văn hôn lên trán cậu, không nói gì. Có một số việc phải để tự cậu suy nghĩ rồi quyết định. Nấu cơm xong, hai người trầm mặc ăn, sau đó Vân chào anh, đi ra ngoài.

Tư Văn rất yên tâm để cậu đi một mình, dù sao nơi trao đổi rất an toàn, hơn nữa cậu đi làm gì, Tư Văn cũng có thể đoán được. Hôm nay không ra quán, Tư Văn liền nghĩ đến đậu tương phát hiện trên đường. Ở thú thế, lúc này đậu tương đã chín, Tư Văn cảm thấy kỳ sinh trưởng của đậu tương ở đây ngắn hơn trên Trái Đất nhiều. Nhưng anh cũng không quá quan tâm chuyện này mà là sự giàu dinh dưỡng của đậu tương, ở nơi mà chế độ dinh dưỡng không hợp lý như thú thế, nó là một thứ đồ ăn tốt.

Tuy bữa sáng Tư Văn quen ăn cháo hay canh, ăn chung với màn thầu và điểm tâm nhưng anh cũng thích sữa đậu nành. Hơn nữa, ngoài sữa thì còn có thể làm đậu phụ, tàu hủ ky, đậu phụ khô…rất nhiều loại. Lấy một bồn nhỏ đậu tương từ gói to ra, ngâm vào nước, Tư Văn bắt đầu mày mò làm cối xay. Vì phát hiện ngô nên công nghệ làm cối xay trong bộ lạc rất phát triển, nhưng Tư Văn cũng không định làm quá lớn, làm một cái nhỏ nhỏ là được.

Tuy rất muốn làm những món khác, nhưng chỉ đơn giản như đậu phụ, Tư Văn cũng chỉ biết dùng thạch cao và nước chát để làm, nhưng anh không biết tỷ lệ, huống chi anh còn không biết nước chát là cái gì. Vậy nên chỉ làm sữa đậu nành thì một cối xay nhỏ là đủ. Vì đã quen tay nên làm rất nhanh, Tư Văn nhanh chóng làm ra một cối xay, tuy nhìn hơi thô ráp nhưng rất hữu dụng. Tư Văn cam đoan tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.

Đậu tương phải ngâm khá lâu nên Tư Văn định ăn xong cơm tối sẽ nghiền, còn thời gian anh liền nghĩ đến trận đấu ngày mai, tiện thể tập luyện một lúc. Nước đến chân mới nhảy nhảy càng cao, những lời này cũng không phải không có lý.

Lúc anh đang vận động trong phòng thì Vân về, tuy mắt hơi đỏ nhưng tâm trạng rất tốt, tảng đá trong lòng Tư Văn cũng rơi xuống. Việc đã được giải quyết, dù kết quả như thế nào thì Tư Văn cũng rất vui vẻ, chỉ cần bạn đời nhà anh thấy tốt là được.

Vân vốn cũng chỉ là kinh ngạc và không kịp phản ứng vì đột nhiên có thân nhân, đồng thời cũng hơi oán hận, mấy năm nay cậu sống một mình ở tộc Dực Hổ đúng là rất khổ nên lúc mới biết mình còn người thân, không có khả năng không oán hận. May mà rất nhanh cậu đã biết mà chú không đi tìm mình là do ông không biết có mình trên đời, càng không biết a phụ và a ba mình đã trở về với cái ôm của thú thần.

Vì thế oán hận vừa mới manh nha đã biến mất, nhưng cậu vẫn không biết phải đối mặt với người chú này như thế nào. Rối rắm một thời gian, Vân mới quyết định đi tìm họ, vì cậu cảm thấy người chú này chắc hẳn rất mong mỏi cậu đi tìm ông, hơn nữa ông thật sự quan tâm cậu.

Tư Văn tuy không nói gì, nhưng làm như lơ đãng nói tên chú cho cậu, vậy nên cậu có thể nhanh chóng tìm được Mill trong chỗ ở của tộc Hổ. Mill không thể tin là Vân đến, tuy ông cực kỳ hy vọng có thể hòa thuận ở chung với cháu mình, nhưng ông cũng đã hỏi thăm cuộc sống của Vân trước đây, chỉ sợ cháu sẽ hiểu lầm ông nên cũng bó tay bó chân, thậm chí không dám trực tiếp đi tìm cháu mà phải thông qua bạn đời của nó.

Ông không ngờ hôm qua ông mới nói mà hôm nay Vân đã đến, ông vốn còn tưởng phải đợi thật lâu, nhưng dù sao thì cháu đến khiến Mill vừa vui vẻ vừa bồn chồn. Đương nhiên là Vân nhận ra, không khỏi cay mũi, hai chú cháu không khóc nhưng cũng đỏ hốc mắt. Hai người ngồi cạnh nhau, kể lại mọi chuyện, Vân cũng nhận người chú này. Ai cũng không biết cậu khát vọng tình thân đến đâu, đây là tình cảm mà bạn đời không thể bù lại được.

Mill đã mang thai hơn một tháng, khẩu vị không tốt, không ăn được nhiều. Sau khi biết, Vân lập tức mời họ về nhà ăn cơm. Tư Văn nấu ăn cực kỳ ngon, cậu tin tưởng chú cậu nhất định sẽ thích.

Tư Văn đau đầu, trưởng bối đến nhà mình ăn cơm, trong đó có một người là ông bầu, nên làm món gì khiến anh hao tâm tổn trí. Mang thai là một việc cực kì hao tổn thể lực và tinh thần, hơn nữa còn không thể ăn rất nhiều thứ, nhưng cụ thể là thứ gì thì Tư Văn hoàn toàn không biết. Vậy nên cơm chiều nên làm món gì khiến anh đau đầu.

Vân sâu sắc cảm nhận được, nghi hoặc hỏi: “Sao thế anh? Có chuyện gì ạ?”

Tư Văn gật đầu: “Chú của em mang thai thì không thể ăn một số thứ, nhưng mà không thể ăn thứ gì thì anh không biết, nên…”

Vân bừng tỉnh đại ngộ, cau mày nói:“Tế tự hẳn là biết, nhưng mà……” Tế tự không có tới.

Mười lăm ngày trao đổi, thêm thời gian đi đường, là khoảng một tháng, tộc trưởng và tế tự không đi, đương nhiên cũng không ngoại trừ tình huống đặc thù. Lần này người toàn quyền phụ trách tộc Dực Hổ là Og, tế tự và tộc trưởng đều không đi, vậy nên không có ai để hỏi. Mà tế tự và tộc trưởng của những bộ lạc khác có đến hay không, Og biết nhưng hai người họ không biết!

Không còn cách khác, Tư Văn chỉ có thể bảo Vân đến tìm những giống cái đã sinh con trong bộ lạc để hỏi. Đáp án nhận được rất tốt, những thứ họ mang đến không có thứ nào mà ông bầu không thể ăn. Nếu đã thế thì không cần cố kỵ gì, món gì cũng làm một ít, làm thanh đạm chút, lúc này là đầu hạ, khiến người nhìn cũng thèm ăn.

Thực ra Mill cũng không phải quá chán ăn, chỉ là bạn đời của ông không có bàn tay vàng như Tư Văn, chỉ có thể làm thịt nướng và canh thịt, tài nấu ăn của Mill cũng không tốt nên mới chán ăn. Vậy nên nhìn thấy nhiều món ngon như thế, đương nhiên là ông ăn được. Tám người ăn vô cùng thỏa mãn, Mill cũng cực kỳ quý hai người bạn tốt của cháu mình là Sitter và Cát, tặng bọn họ một ít quả kỳ quặc rồi vui vẻ về.

Mill sờ sờ cái bụng ăn no nên hơi phồng lên của mình, khóe miệng cong không che giấu nổi. Cháu sống rất tốt, có bạn bè có bạn đời, bạn đời lại chân tâm yêu thương nó, anh trai ở chỗ thú thần biết thế chắc cũng rất vui mừng.

Trong khi mọi người đều vui vẻ thì có một người hơi buồn bực. Mill nhìn rất trẻ nhưng thực tế đã gần năm mươi tuổi, vậy mà lại có một gương mặt trẻ đúng là khiến anh không thích ứng được, huống chi còn phải gọi người nhìn như chàng thanh niên chưa trưởng thành này là chú, đúng là buồn bực không thôi.

Vân không hề cảm nhận được tâm trạng của anh, bây giờ cậu đang vui, hoàn toàn không tưởng tượng được bạn đời của mình sẽ rối rắm vì vấn đề nhàm chán như vậy. Nhưng sau đó, khi cậu nhìn thấy đậu tương ngâm trong chậu, lực chú ý liền lập tức dời di.

“Thứ này dùng làm gì vậy anh?”

Tay Tư Văn đang rửa bát dừng lại, nhìn đậu tương bị mình quên đi, yên lặng thở dài: “Lát nữa làm đồ uống ngon cho em.” Đậu tương ngâm lâu như vậy, không xay chẳng lẽ còn đợi nó nảy mầm bốc mùi sao?

Ánh mắt Vân nhìn chậu đậu tương liền nóng bỏng hơn. Bạn đời nhà cậu nói ngon thì chắc chắn là rất ngon. Thế nhưng sau đó Vân cảm thấy những lời này thỉnh thoảng cũng không đúng. Sữa đậu nành trắng đựng trong bát trông giống sữa thú moo, ngửi lại không có mùi sữa nhưng cũng không thơm mà rất kỳ quái. Vân sinh ra nghi vấn sâu sắc về mùi vị của thứ tên là sữa đậu nành này.

Sữa đậu nành là đồ uống giàu dinh dưỡng được đại bộ phận người công nhận, nhưng các sản phẩm từ đậu tương thường có mùi đậu, ở hiện đại có thể loại bỏ bằng nhiều cách, nhưng ở thú thế, đây chính là nguyên nước nguyên vị. Hơn nữa mùi đậu tương ở đây còn đậm hơn ở Trái Đất nên mùi kia rất nặng. Người thích thì thấy rất thơm, người không quen thì khó mà chịu được.

Tư Văn uống xong một cốc sữa đậu nành, cảm thấy rất thỏa mãn, Vân uống một ngụm lập tức nhổ ra. Mùi này cậu không chịu nổi, làm Tư Văn cảm thấy rất bất đắc dĩ. Thứ này vốn là để cho Vân cải thiện đồ ăn, đồng thời bổ sung dinh dưỡng, thế nhưng xem ra cậu không uống được, chỉ có thể hy vọng anh có thể nghiên cứu ra đậu phụ.

Không uống hết sữa đậu nành, để không hỏng, Tư Văn suốt đêm mang cho hai đôi kia, phản ứng thế nào anh cũng không biết. Hiện tại anh đang lo lắng về cuộc tỷ thí ngày mai. Thế nhưng dù có lo lắng thì mặt trời ngày hôm sau vẫn mọc, Tư Văn cũng đúng giờ đứng trên sân đấu. Mấy chục con động vật lẳng lặng đứng, trong mắt là ý đối địch nồng đậm.

Rất nhanh, không biết là con nào cử động một chút, giống như tín hiệu, tất cả động vật đều bắt đầu điên cuồng cắn xé. Tư Văn cố gắng đẩy những con không có quá nhiều lực uy hiếp xuống sao cho dùng ít sức nhất, sau đó là những con mạnh hơn. Cứ như vậy, đến cuối chỉ còn lại anh và một con rắn cùng một con sư tử.

Trong ba người, thực lực của Tư Văn yếu nhất, thậm chí có mấy người bị đẩy xuống còn mạnh hơn anh, nhưng Tư Văn lại là người giả dối nhất. Mọi người cũng chú ý tới con hổ này, tuy thực lực không quá cao nhưng có kỹ xảo có mưu lược, là một đối thủ không thể khinh thường. Con rắn và con sư tử kia rõ ràng cũng ý thức được vấn đề này, vậy nên cũng không tùy tiện tấn công, ba con đứng thành một hình tam giác bất quy tắc, giằng co.

Tư Văn cân nhắc, so với sư tử thì anh thấy con rắn khó đối phó hơn, vậy nên anh quyết định muốn liên hợp với sư tử. Con sư tử cũng nhận thấy thế nên Tư Văn vừa phát yêu cầu tổ đội, anh ta liền lập tức đồng ý. Con rắn tức phì phì, nhưng cũng không làm sao được. Hai con mãnh thú mất sức cực lớn mới có thể đánh con rắn xuống, sau đó nháy mắt minh hữu biến thành địch nhân.

Vừa nãy, tuy Tư Văn nhìn không quá khác những người khác, nhưng anh vẫn ngầm bảo tồn thể lực, lúc đánh răn cũng thế, tuy nhìn anh đánh rất ra sức nhưng thực tế thì chỉ có mình Tư Văn biết. Binh bất yếm trá, đương nhiên phải dùng rồi.

Vì thế, khi con sư tử kia dần hao hết thể lực, Tư Văn dùng khí lực còn lại vào một, đẩy đối thủ ra khỏi sân đấu, giành chức quán quân đầu tiên cho tộc Dực Hổ. Sau đó, vì quá mệt mỏi nên buổi tối anh ngủ một giấc sâu xong, mãn huyết sống lại.

Trong khoảng thời gian còn lại, Tư Văn dẫn Vân đi dạo, trao đổi một số thứ mà tộc Dực Hổ không có, lại đổi cho Vân vài mấy da thú dày giữ ấm, đi cổ vũ cho hai tên bạn tốt, sống rất nhàn nhã. Trong lúc này, Tư Văn phát hiện được mía ở chỗ trao đổi, sau đó anh bỗng nhận ra mình xuyên đến lâu như vậy mà không chú ý tới việc thú thế không có đường. Anh không thích ăn đồ ngọt nên cũng không thích ăn mấy món chua ngọt, vậy nên đường không phải là trọng điểm chú ý của anh.

Còn dấm thì nơi này có một loại quả chua, hái về khoét lỗ ba bốn ngày sẽ thành dấm chua tự nhiên, còn có mùi của thực vật nên men, cực kỳ ngon.

Không nhìn thấy thì thôi, đã thấy tất nhiên phải đổi lấy. Vậy nên Tư Văn thống khoái đổi hết mía về, ép thành nước, lọc cặn xong liền bắt đầu ngao. Tuy không biết làm nhưng sau khi mày mò vài lần, anh lại làm ra đường. Trong lúc này còn đi cổ vũ cho hai bạn tốt, sau đó, mười lăm ngày trao đổi chớp mắt đã qua, đến lúc bọn họ phải về bộ lạc.

**

Zổ: cứ thấy chán chán không muốn kiểm tra chính tả, mọi người thông cảm OTZ

Lãng Hoa Điểm Điểm mới hoàn 1 bộ, tên là Dị giới nông gia, vẫn là nhược công cường thụ kinh cmn điển của chỉ. Nhưng mà công cũng không quá vô dụng như mấy truyện trước, nhưng mà cũng chả cường được vào đâu. Thụ có thai, chưa đc 1 tháng đòi đi nhổ mạ, công không cho mà tự đi, sau đó công bị đỉa cắn, về nhà thay quần áo, thụ bảo thôi để thụ đi kẻo đỉa lại cắn nữa, công ok (tui:wtf?). thụ đang đau đẻ mãi không được, linh hồn của nguyên chủ về, bảo công chăm lo cho thụ, linh hồn đó đang trong xác công, công bắt linh hồn đó đổi lại chỗ cho mình trong khi thụ đang nằm đó vật vã, thụ kéo công lại không cho công đi, công giận thụ (tui:wtf??) Nói chung là vì dạo này éo có tr gì hay nên tui mới đọc của chị này, vừa đọc vừa bực, tui có phải M ko nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK