Vì Vân mang thai nên Tư Văn cưỡng chế thu hối tất cả công việc của cậu. Dù là Trái Đất thế kỷ hai mốt, y tế phát triển như vậy thì sinh con đều là một việc nguy hiểm, huống chi là nơi y tế còn lạc hậu như thú thế. Hơn nữa, anh luôn cảm thấy đàn ông sinh con là việc nghịch thiên, có lẽ còn nguy hiểm hơn phụ nữ sinh con nhiều. Mặc kệ là lý do gì, tâm trạng anh bất tri bất giác càng lúc càng thêm lo lắng mà không phải vui mừng.
So với bảo hộ của anh giành cho Vân, hạn chế của Bacon với Cát liền biến thành bã. Cát cũng cảm thán: “Thấy hạn chế và chăm sóc mà Tư Văn đối với Vân, tớ mới biết Bacon nhân từ với tớ thế nào.”
Vì không ai biết Tư Văn thay linh hồn nên cũng không ai biết vì sao Tư Văn luôn bình tĩnh lý trí lại đột nhiên trở nên quá mức căng thẳng như vậy, chỉ có thể quy tội cho việc lần đầu tiên được làm a phụ nên quá kích động. Lại nghĩ đến phản ứng của anh khi biết Vân mang thai và sự nguy hiểm khi a ba anh sinh anh, mọi người cũng thấy bình thường, không hẹn mà cũng bỏ qua biểu hiện khác thường của Tư Văn.
Lúc đầu Vân cũng không thích ứng, hai người chưa bao giờ cãi nhau còn vì vấn đề này mà nảy sinh mâu thuẫn, tuy cuối cùng chấm dứt bằng sự thỏa hiệp của Tư Văn nhưng cũng chỉ là trên miệng, không hề liên quan đến hành động. Vân cũng lười so đo với anh, dứt khoát âm phụng dương vi, sau khi hỏi tế tự liền lén lút làm chút việc vặt.
Lúc đầu Tư Văn cũng không phát hiện, nhưng anh cũng không ngốc, rất nhanh đã nhận ra nhưng anh cũng không nói gì, chỉ trầm mặc đến chỗ tế tự môt chuyến. Cũng không biết tế tự nói với anh cái gì, sau khi về, tuy vẫn hạn chế như trước nhưng cũng không bài xích Vân làm việc. Việc này làm Vân khẽ thở phào, nếu cứ giấu giếm như thế, trong lòng cậu cũng áy náy, đây coi như kết quả tốt nhất.
Khoai tây và khoai lang nảy mầm xong liền bị Tư Văn mang đi trồng, sau đó kỳ tích mà thành thục trong hai tháng, còn rất lớn. Bởi vì trồng khá nhiều nên mấy ngày nay Tư Văn đều bận rộn thu hoạch, sản lượng của khoảng mười mẫu rất khả quan, Tư Văn liền chia cho bộ lạc một phần ba, khiến gần đây tộc trưởng chỉ cần nhìn thấy anh liền cười không thấy mắt.
Không có thú triều uy hiếp, thực vật lại sung túc, mùa đông năm nay của tộc Dực Hổ có thể nói là lạc quan nhất trong trí nhớ của tộc trưởng. Không khí trong bộ lạc không hề khẩn trương như những khi vừa vào đông trước làm ông thấy tự hào. Nhưng làm ông vui vẻ nhất chính là trong bộ lạc sẽ có thêm thú con, phải biết bộ lạc đã gần mười năm chưa có thú con chào đời, thế nhưng sắp tới sẽ có ba, không vui không được nha.
Nhưng tộc trưởng vẫn có hai nguyện vọng, một là tộc Dực Hổ có thể càng ngày càng tốt, hai là con mình có thể sớm kết thành bạn đời với Ba Đồ. Dù tộc trưởng có cam lòng hay không thì cũng không thể không thừa nhận tộc Dực Lang là bộ tộc trung thành với bạn đời nhất thú thế, mà Ba Đồ là một trong những người đó, cũng đối với con mình rất tốt.
Tuy ông không ưa tộc Dực Lang nhưng làm a phụ, Ba Đồ đúng là một bạn đời tốt hiếm có, huống hồ con ông cũng không phải không thích hắn. Người ta theo đuổi con mình lâu như vậy, đá có lạnh đến đâu cũng đã bị cọ nóng, vậy nên nếu hai đứa thật sự kết thành bạn đời, ông tuyệt đối vỗ tay hoan nghênh, đương nhiên với tiền đệ là bọn nó tương lai phải ở lại tộc Dực Hổ.
Ý tưởng của tộc trưởng thế nào, Tư Văn đương nhiên là không biết, bây giờ anh đang hái quả trắng. Lúc trước phát hiện thứ này Tư Văn đã thấy rất giống bông, nhưng vì nó mọc trên cây, anh chỉ hái vài quả về phơi khô, không ngờ hiệu quả không kém bông nhiều, lần này lại đi hái thêm. Nhưng hái về mới phát hiện phơi khô xong rất cứng, không mềm mại lại giữ ấm như trước.
Tư Văn cẩn thận quan sát liền phát hiện, những quả trắng anh hái sau này ở đế có một điểm tròn màu vàng trắng rất nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra. Hỏi Vân mới biết, đây là dấu hiệu hoàn toàn thành thục của quả trắng. Tư Văn lúc này mới hiểu, có thể dùng như bông chỉ có những quả chưa chín hẳn.
Kỳ sinh trưởng của quả trắng rất dài, từ lúc quả lớn bằng nắm tay đến lúc thành thục phải mất khoảng một tháng, chỉ có trong khoảng thời gian nửa tháng từ lúc bằng nắm tay đến lúc chín hẳn thì thịt quả phơi khô mới có thể có hiệu quả như bông. Đây là kết quả sau khi không ngừng thí nghiệm của anh, vậy nên từ lúc quả trắng có thể hái để làm bông, Tư Văn dừng hành vi đào đất kiếm ăn, bắt đầu toàn tâm toàn ý hái quả trắng.
Thứ này vốn cần thiết, giờ lại càng thêm tất yếu. Dù thú con giống đực của thú thế có khỏe mạnh đến đâu, trong tiềm thức Tư Văn vẫn cảm thấy chúng rất nhỏ yếu, phải cẩn thận chăm sóc. Bọn trẻ sinh ra có lẽ tại cuối đông, thời tiết còn rất lạnh, tất yếu phải giữ ấm, nhưng luôn ở trên kháng cũng không tốt cho chúng. Huống chi, nếu sinh giống cái thì bông tuyệt đối cần thiết, giống cái phải được chiều chuộng hơn giống đực nhiều. Hơn nữa quần áo da thú năm trước tuy ấm nhưng mặc vào quá nặng, Vân lại có bầu, mặc quần áo nặng như thế không được.
Chuyện này nhất định phải nói cho tộc trưởng, sau đó mở rộng ra toàn bộ lạc. Nhưng Tư Văn không đi ngay mà sau khi mỗi người của tổ ba người hái được hai túi lớn mới cầm một nắm bông trắng phơi khô đi tìm tộc trưởng. Đương nhiên, tộc trưởng thấy được hiệu quả giữ ấm mà lại nhẹ nhàng của bông liền coi chuyện này là chuyện quan trọng nhất, tổ chức đại hội toàn tộc để phổ biến. Vậy nên mấy ngày nay đại bộ phận giống cái đều không hái trái cây mà đi hái quả trắng.
Thịt quả được lấy ra, phơi nắng mấy ngày liền trở thành bông trắng bồng lại mềm, còn giữ ấm, lại mang thêm cả mùi nắng, làm người nhịn không được muốn lăn lộn bên trên.
Xử lý bông xong, Tư Văn liền lập tức tìm cho Vân một việc mà hai người đều thích làm: làm quần áo. Tay nghề Vân rất tốt, tuy thực ra cậu không quá thích làm quần áo, nhưng nếu là làm cho bạn đời và con mình làm thì cậu rất thích ý. Vậy nên sau khi nghe Tư Văn đề nghị, cậu không nói hai lời bắt đầu chế tác.
Tuy tất cả đều phát triển về chiều hướng tốt nhưng Tư Văn rất nóng nảy, bởi vì giữa anh và Vân có một ít vấn đề. Tuy hai người vẫn như trước kia nhưng Tư Văn cảm thấy giữa hai người như có thứ gì chia cách. Từ lần hai người có mâu thuẫn trước, anh liền có cảm giác này, dù làm gì thì loại xa cách này luôn tồn tại khi hai người ở cùng nhau, làm anh cảm thấy toàn thân không tốt, nhưng lại không biết phải giải quyết thế nào.
Kiếp trước anh chỉ yêu một lần lại vì quá chú trọng công việc mà mỗi người một ngả, không có kinh nghiệm hôn nhân, nhưng đừng nhìn anh không quá thích nói chuyện, thực ra EQ của anh khá cao. Hai người qua một đời, tuy tình cảm rất quan trọng nhưng bồi dưỡng còn quan trọng hơn, bằng không, tình cảm có tốt đến đâu thì qua thời gian cũng sẽ vì đủ loại ma sát nhỏ mà biến thành nhìn nhau đã ghét.
Cho nên Tư Văn định thông qua con mình, từng chút hóa giải vấn đề giữa hai người. Mấy ngày nay anh cũng đã nghĩ thông, tuy trình độ y tế thấp nhưng y thuật của tế tự rất tốt, hơn nữa trẻ con thú thế không sinh trưởng như trên Trái Đất, trong lúc mang thai chỉ cần a phụ cung cấp đủ năng lượng thì cơ bản đều có thể bình an ra đời. Tế tự cũng tìm anh nói qua, tuy ông bầu cần nghỉ ngơi nhưng vận động tất yếu vẫn phải có, vậy nên mấy ngày nay anh cũng đang cố gắng thay đổi thái độ với Vân.
Có lẽ Vân cũng cảm giác được nên cũng tiếp nhận sự kì hảo vô thanh của Tư Văn. Cậu vốn cũng không thấy gì, chỉ là hơi không hài lòng vì những ước thúc quá nghiêm khắc, nhưng nếu anh đã nhận ra lỗi sai thì cậu cũng sẽ bỏ qua.
Vì thế, nguy cơ hôn nhân lần đầu tiên khá nhỏ yếu này liền tan thành mây khói trong sự cố ý vô tình của hai người, cũng trong cái rủi có cái may mà tình cảm càng thêm ngọt ngào, khiến Sitter hâm mộ không thôi. Tuy Og nhà cậu cũng rất tốt nhưng tính cách và biểu tình trên mặt có chỗ thiếu hụt, khiến ngoài trên giường thì rất ít khi cậu có thể cảm nhận tình yêu sâu đậm của anh với mình. Nhưng tuy thế thì người cậu yêu nhất vẫn là Og nhà cậu. Gần đây cậu đang cùng Og cố gắng chiến đấu, hy vọng có thể sớm mang thai, sinh ra một bé hổ lông xù.
Hai tháng mùa thu lướt qua trong chớp mắt, mùa đông tiến đến, bụng tế tự cũng càng lúc càng lớn. Vào một đêm tuyết bay đầy trời, tế tự sinh. Tộc Dực Hổ ngoài tế tự thì còn có một tế tự tương lai đã học y thuật với tế tự được hai mươi năm, tuy mới hơn ba mươi tuổi nhưng y thuật rất tốt, tuy chưa gặp nhiều lần đỡ đẻ nhưng cũng đáng tin đảm bảo cha tròn con vuông.
Khi Tư Văn biết chuyện đã là sáng hôm sau, vị tiểu tế tự kia mấy ngày nay vẫn ở nhà tế tự nên cũng không kinh động ai. Lúc anh ôm Vân đi qua trời đầy tuyết đến, báo con lông xù đã sạch sẽ nằm ngủ trên kháng.
Ở thú thế, tiểu giống cái vì không biến hóa nên sinh ra bằng hình người mà tiểu giống đực thì sinh ra với hình thú. Tiểu thú nhân mới sinh ra không đủ lực lượng nên cũng không thể biến hóa, bình thường sẽ biến hóa trong ba tháng, sau này lực lượng tăng lên thì biến hóa mới ổn định hơn.
Bé con nhỏ nhỏ một nắm cuộn mình nằm trong giường nhỏ bằng chăn bông trên kháng, lỗ tai nhỏ bé thỉnh thoảng động một chút, bụng theo hô hấp mà phập phồng lên xuống, làm mấy giống cái thích ghê gớm.
Mà Tư Văn thì đã hóa đá, anh vẫn tưởng dù là giống cái hay giống đực thì đều sinh ra hình người. Ai mà ngờ thì ra ở mặt này, bản năng thú tính lại mạnh hơn nhân tính chứ. Biết được suy nghĩ của mình sai lầm, Tư Văn cảm giác thế giới quan và nhân sinh quan của mình triệt để đảo điên, lại nghĩ mấy ngày nữa sẽ có hổ con từ trong bụng Vân chạy ra, anh cảm thấy cả người đều không tốt.
Lượng tin tức quá lớn, Tư Văn luôn suy nghĩ lầm tỏ vẻ cho dù là đó là con mình nhưng bản thân có chút không chấp nhận nổi.
**
Zổ: sau đây là đoạn phun tào tr Vị lai chi chủ công thế giới:
Đầu tiên là tr tiểu bạch, bạn thụ có khả năng thần kỳ là kéo thấp IQ của tất cả các nv dù có đc tác giả tung hô lên trời xuống số âm, thế giới trong tr được xd cũng tiểu bạch. Nhưng tớ cũng không phun tào cái này, chắc do tuổi của tác giả, tớ phun tào là phun tào về cái tinh thần yêu nước được thể hiện sai cách của tác giả. Hình như tác giả nghĩ yêu nước = nâng TQ lên + dìm tất cả các nước khác xuống ấy.
Bối cảnh là 1000 năm sau, TQ nào là có đầu não hơn hẳn những nước khác, nào là có hẳn một tổ chức chuyên đi khủng bố / ám sát kể cả tổng thổng những nước khác nếu ngta dám bắt nạt Hoa kiều mà những nước đó biết mà không dám làm gì.
ừ thì thôi, nếu là tớ tớ cũng thích VN mình có mấy kiểu ngầu lòi thế, ấy thế nhưng tác giả ngang nhiên nói một đại sư thêu người Nhật phá hủy một bức tranh quốc bảo của TQ vì Nhật cũng có một bức tranh như thế (chuyện này xảy ra trong tương lai) nhưng xấu hơn nhiều nên muốn hủy bức này, sau đó nào là TQ điên lên, rồi xử lý luôn nước Nhật làm kinh tế lùi lại 20 năm, rồi thì là TQ thừa sức thống nhất châu Á nhưng nghìn năm qua vẫn chưa làm thế vì người châu Á không cùng chủng tộc với TQ, TQ chẳng thừa hơi mà đi thống nhất rồi lại giúp họ phát triển kinh tế, chỉ lúc nào thích thì giúp, không thích thì thôi, nên những nước khác thành thật lắm vì ngta ăn tiêu dùng đều là hàng TQ, ngân hàng trên khắp châu Á đều là của TQ vì ngân hàng của những nước khác vô dụng, thụ thấy chẳng khác gì thống nhất ngoài việc những nước khác cần trợ giúp thì TQ có quyền cự tuyệt, anh công thì nắm giữ 1 nửa kinh tế châu Á, ngầu lòi ra.
Trong tr còn nhắc tới nước VN ngàn năm qua không thay đổi hành vi ti bỉ, và vì 1 việc gì đó có góp tiền với Nhật hại TQ nên bị trừng phạt bằng cách lùi kinh tế mười năm làm cảnh cáo. ĐM.
Danh Sách Chương: