• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiệu quả giữ ấm của quần áo rất tốt, Vân vừa mặc vào, Tư Văn liền không cho cậu cởi ra nữa. Trận tuyết rơi ngắn ngủi hôm đó như là tín hiệu, cơ hồ chỉ trong một đêm, độ ấm liền giảm xuống rất nhiều. Vì thế, bộ lạc liền bước vào thời kì cuồng nhiệt đắp kháng. Nhưng trong bộ lạc cũng chỉ có mười mấy người biết làm, so với mấy trăm gia đình trong bộ lạc thì hơi thiếu. Hơn nữa, vì trời lạnh nên đất cũng cứng hơn, đào đất rất khó nên tốc độ đắp kháng thua xa tốc độ của Tư Văn trước kia.

Mười mấy người này bận rộn nhất bộ lạc, sau khi tuyết rơi, bộ lạc dần dần đình chỉ việc săn bắn, mười mấy người này phải giảng giải những vấn đề mà các gia đình gặp phải lúc đắp kháng. Nhưng nói đến cùng, người tinh thông nhất không thể nghi ngờ là Tư Văn, vậy nên cơ hồ các vấn đề đều đến chỗ của Tư Văn. Mấy ngày này anh bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả thời gian nói chuyện với Vân cũng không có.

Vì thế người trong bộ lạc liền phát hiện, thần thú của bộ lạc gần đây sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc, mọi người đều bắt đầu lo sợ bất an, không biết có phải thú thần nói chuyện gì không tốt không. Không khí trong bộ lạc càng lúc càng khẩn trương, nhưng Tư Văn không hề hay biết, chỉ cảm thấy gần đây càng ngày càng nhiều người đến hỏi anh có mơ thấy thú thần hay không.

Lúc việc đắp kháng đang được hừng hực khí thế tiến hành, Bart mới rời tộc Dực Hổ mấy hôm trước vác theo một bao quần áo cực to đã trở lại. Đối với việc trở về của hắn, cơ hồ toàn tộc Dực Hổ đều biết lí do, Bối Á vì chuyện này mà đã tức giận vài ngày.

Tộc trưởng không khó xử hắn, nhưng cũng không quá thích, ngay cả chỗ ở cũng không tìm hộ. Bart cũng không để ý, trong trời đông giá rét xây một ngôi nhà đá nhỏ, còn xây ở bãi đất trống gần nhà tộc trưởng.

Tư Văn không có thứ tình cảm phức tạp gì đó với tộc Dực Lang, nên sau khi tiếp xúc mấy ngày, anh cảm thấy Bart rất tốt, không có quá nhiều tâm kế, rất chân thành với mọi người, cũng khá xứng đôi với Bối Á. Nhưng loại ý tưởng này phỏng chừng toàn tộc Dực Hổ cũng chỉ mình anh có, vậy nên con đường theo đuổi tình yêu của Bart vẫn còn rất xa xôi.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, những lúc không có tuyết rơi, Tư Văn vẫn kiên trì đi săn, sau khi xử lý con mồi sạch sẽ liền đặt ở ngoài trời, chỉ cần một buổi tối là thế giới đã phủ một tầng sương dày, để lâu một chút liền đóng băng. Bây giờ Tư Văn có thể cảm nhận hoàn toàn được cái rét của mùa đông thú thế, vậy nên coi đất trời vào đông làm một hầm đá thiên nhiên, Tư Văn liền điên cuồng săn rất nhiều con mồi trở về, thực ra anh cũng không thích ăn thịt khô.

Trong bộ lạc cũng không ít người làm như anh, Og và Bacon đều nằm trong số này. Bart cũng gia nhập, chỉ là hắn không vì mình mà là vì Bối Á. Bối Á là con tộc trưởng, bây giờ tộc trưởng bận rộn nên không có thời gian đi săn thú, mỗi ngày đều phải kiểm kê các loại vật tư qua mùa đông hay bố trí phòng ngự.

Vì có chiến hào và tường vây nên áp lực phòng ngự của tộc Dực Hổ nhỏ đi không ít. Tư Văn cũng chắc chắn về việc thuận lợi vượt qua thú triều, nhưng trên thực tế, chỉ qua đợt đầu thú triều, loại chắc chắn này liền biến mất.

Ngày thứ mười từ sau trận tuyết đầu mùa, tuyết lớn như lông ngỗng, gió mạnh hỗn loạt cuồng liệt đáp xuống đại địa dưới chân Tư Văn. Tuyết rơi từ nửa đêm, buổi sáng Tư Văn mở cửa, tuyết đọng trên cánh cửa liền rơi vào trong nhà, đất trời trắng xóa khiến anh ngây ngẩn cả người.

Vân còn ngủ trên kháng chưa dậy, gió lạnh từ cửa thổi vào khiến cậu chui sâu vào trong chăn da thú, vô thức than thở mấy câu. Tâm trạng nặng nề của Tư Văn thoải mái hơn, đi ra ngoài, đứng trong tuyết dầy đến cẳng chân, dùng sức đóng cửa lại.

Tuyết còn đang lả tả rơi xuống, gió lạnh thấu xương thổi tới, dù năng lực kháng lạnh của thú nhân mạnh như thế cũng không khỏi run run. Anh trầm mặt nhìn màu trắng mờ mịt trước mắt, áp chế bất an trong lòng, cầm lấy một tấm ván gỗ trong góc sân, cởi quần áo, nhanh chóng biến thành hình hổ. Móng vuốt hổ xù lông cực lớn cầm tấm ván gỗ liền giống như máy ủi đất, chỉ chốc lát, tuyết đọng trong việc liền bị đổ sang bên.

Rét lạnh đã biến mất, con hổ to lớn liền biến thành người, cả người còn bốc lên nhiệt khí. Tư Văn nhanh chóng cầm quần áo để bên cạnh mặc vào, đi vào bếp.

Lúc Vân ăn điểm tâm, tuyết đang rơi, đến lúc cậu ăn cơm trưa tuyết vẫn còn rơi. Sân buổi sáng Tư Văn mới thanh lí giờ đã dày thêm một tầng, Tư Văn đành phải sạn một con đường giữa các phòng. Vân bọc da thú ngồi trên kháng, Đá Trắng trong phòng phát ra ánh sáng nhu hòa, trong chậu đất, Đá Than màu đen đang âm ỉ cháy, mang tới nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng.

Đá Than này là do mấy hôm trước Tư Văn và Og, Bacon đi cùng người trong bộ lạc vào sâu trong rừng để hái. Một tảng Đá Than to khoảng một nửa viên than tổ ong trên Trái Đất. Loại chất đốt thiên nhiên này là mầm móng của một loại cây gọi là cây cao, lại rất thần kỳ mà có đặc tính của than, hơn nữa còn là than cao cấp, không có khói, hơn nữa đốt được cực kì dài, một viên có thể dùng rất lâu. Thân của cây cao rất cao, phải xấp xỉ tòa nhà mười tầng, thân cây cũng đen như mực, lá thì có màu xanh bình thường.

Tạm thời không đề cập tới sự ngạc nhiên của Tư Văn với thứ này. Vì có một mảnh lớn cây cao ở sâu trong rừng nên Tư Văn hái rất nhiều, những người khác cũng thế nhưng không ai hái quá nhiều, thú thế tuyệt không tán thành hành vi lãng phí.

Trong phòng ấm áp, Vân vừa ăn xong cơm trưa, hơi buồn ngủ, dựa vào tường gật gù như gà con mỏ thóc. Tư Văn bỏ thêm một viên Đá Than vào trong chậu đất, hôn lên trán cậu, nói: “Nếu buồn ngủ thì ngủ đi một giấc, anh đến chỗ tộc trưởng. Trời lạnh, đi ra ngoài mặc nhiều vào, nếu có chuyện gì thì đến nhà Cát, em nhớ chưa?”

Vân mơ mơ màng màng gật đầu, ngã vào kháng nhắm mắt lại. Tư Văn long long tóc của cậu, lo lắng trong mắt không thể tiêu tan. Từ lúc sáng thấy tuyết rơi, anh liền cảm giác tâm thần không yên, giống như sắp có chuyện gì xảy ra, hơn nữa không phải là chuyện tốt. Loại trực giác trực tiếp này luôn quanh quẩn trong lòng anh, không thể áp chế được. Anh muốn đi tìm tộc trưởng, xem ông có ý kiến gì về trận tuyết lớn này không.

Bởi vì tuyết quá dầy, biến thành hình thú càng không dễ đi, hơn nữa Tư Văn rất ghét cảm giác da lông bị ướt nên anh dùng hình người đi từng bước từng bước. Con đường bình thường chỉ đi mất năm phút, hôm nay lại mất thời gian gấp ba. Lúc Tư Văn đến, Og cũng đang ở đó, khuôn mặt hiếm thấy mà rất nghiêm trọng. Tư Văn hiểu rõ, gật đầu.

Tộc trưởng cau mày hỏi: “Sao ngươi cũng đến đây?”

“Tuyết rơi quá lớn, cũng quá lâu.” Tư Văn lời ít ý nhiều nói ra sự băn khoăn của mình.

Tộc trưởng gật đầu nói: “Đúng thế. Năm nay tuyết rơi đúng là không bình thường, tuyết chưa từng rơi lâu như vậy. Tế tự cũng thấy không thích hợp, vừa bảo bạn đời của ông ấy đến nhắc ta phải cẩn thận. Trong ghi chép cũng không nói mùa đông có thú triều sẽ có tuyết lớn, ngược lại là ít hơn những năm khác. Nhưng bây giờ đúng là không bình thường.”

Trên đường đến Tư Văn đã suy nghĩ các loại khả năng, nghĩ tới nghĩ lui, khả năng duy nhất chính là thú triều. Chẳng lẽ thú triều quy mô lớn sắp đến sao? Anh nhìn Og, trong mắt đối phương cũng là lo lắng như anh, anh lập tức đứng lên, nói: “Tộc trưởng, ta đến chỗ tường vây xem xem.”

Nói xong liền vội vàng chạy ra khỏi nhà tộc trưởng, cũng bất chấp khó chịu, nhanh chóng biến thành hình thú, con hổ to lớn chạy nhanh trong nền tuyết mờ mịt, không xa phía sau là một con hổ cũng to lớn không kém chạy theo.

Đến tường vây mới phát hiện Bacon đã đứng phía trên, tuyết rơi đầy người, cũng không biết đã đến bao lâu, thấy bọn họ đến cũng không kinh ngạc, chỉ gật đầu sau đó tiếp tục nhìn về phía rừng già bị tuyết trắng bao trùm.

Trong khu an toàn, cây cối khá thưa thớt, đứng trên tường vây cũng có thể nhìn thấy tình hình trong toàn khu, hào sâu cũng loáng thoáng xuất hiện trong mắt họ. Tư Văn biến sắc, thì thào nói: “Thì ra là thế…”

Bacon khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Cậu cũng nghĩ đến phải không, hào cơ hồ bị lấp phẳng, bây giờ coi như không còn tác dụng, cũng chỉ còn lại tường vây.”

Tư Văn nhìn chằm chằm vào hào như ẩn như hiện trong tuyết lớn, vội vàng động não muốn tìm biện pháp giải quyết. Bây giờ tìm người đào tuyết ra là không có khả năng, lượng công trình quá lớn, hơn nữa còn có thú triều tùy thời có thể đến.

Vốn có hai tuyến phòng hộ, bây giờ lại chỉ còn một, áp lực phòng ngự đột nhiên tăng lên. Chỉ dựa vào tường thành cũng không biết có thể phòng được thú triều hay không. Tốt nhất là có thể tìm được biện pháp gia tăng phòng ngự. Thế nhưng nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được phương pháp thích hợp, tất cả các phương án đều cần thời gian, nhưng anh cảm thấy bây giờ đã không còn chút thời gian nào nữa.

Bởi vì lúc này mặt đất đã chấn động nhè nhẹ, lúc đầu là không dễ phát hiện nhưng dần dần càng ngày càng rõ ràng, giống như có hàng vạn binh mã đang chạy đến nơi này. Og và Bacon biến sắc, đồng thời hú dài một tiếng, đó là tín hiệu báo nguy. Tư Văn cả kinh, cảm nhận được chấn động càng lúc càng rõ ràng dưới chân, trong đầu có nháy mắt trống rỗng. Từ bộ lạc loáng thoáng truyền đến tiếng gầm bất đồng, ngay sau đó, các loại động vật to lớn từ bốn phía trong bộ lạc chạy đến phía tường vây.

Chấn động dưới chân càng lúc càng rõ ràng, rốt cuộc là bao nhiêu con động vật to lớn đang chạy mới có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy. Tiếng tru liên tiếp từ bốn phương tám hướng truyền đén, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào khu rừng đối diện.

Khi con thú đầu tiên xuất hiện trước mắt Tư Văn, anh không khỏi hít một hơi khí lạnh. Đi đầu cư nhiên lại là hổ răng dài mà anh từng giết. Nhưng con hổ răng dài này rõ ràng lớn hơn con anh giết, thân thể cao lớn chạy nhanh trong tuyết, bốn chân dấy lên từng đợt tuyết bay.

Khi đàn thú chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người, tất cả đều kinh sợ không thốt lên lời, chưa ai từng thấy đàn thú khổng lồ mà lắm loại lại không hề phát ra một tiếng động như vậy.

**

Zổ: tôi chỉ trồi lên để kỉ niệm tròn 3 tháng thất tình thôi =v= rồi t lại lặn tiếp OTZ nói chung khăn vẫn chưa xong OTZ tối qua mặt nổi mụn tưởng là zona, đắp chăn sung sướng nghĩ hôm nay không cần bế cháu, nằm im trên giường là đc, ko ngờ sáng dậy hết mụn OTZ

Tiện đây nói luôn là những tr mà tôi giới thiệu ở cuối các chương tr đều là QT nha, nếu là bản edit t sẽ nói, không nói gì thì là QT, nói chung đôi khi có edit nhưng t vẫn đọc QT cho nhanh OTZ

Gần đây đọc lắm tr quá quên hết tên, chẳng nhớ ra mà giới thiệu, há há. Nhưng có ai có yêu cầu thể loại gì có thể hỏi, nếu tôi nhớ tôi sẽ gt cho ~ tất nhiên là ưu tiên QT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK